Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên lầu ba Bắc Vọng Lầu đang ăn uống linh đình, ai nấy cười cười nói nói, tựa như Đổng Thế Trân rất vui sướng vì sự có mặt của Sở Hoan, liên tục mời rượu hắn, đến mức khiến cho người ta cảm thấy Sở Hoan mới là nhân vật chính của thọ yến lần này.

- Đầu cá hấp…

Tiếng nói vang lên từ cầu thang, một nam tử nâng mâm gỗ, trên đó là món đầu cá hấp nóng hôi hổi. Đổng Thế Trân đứng dậy mời:

- Lại đây lại đây, ở đây.

Tiểu nhị bưng mân gỗ lại gần, Đổng Thế Trân cười nói:

- Đại nhân, đây là món ăn nổi tiếng của Bắc Vọng Lầu đấy, đầu cá hấp…

Lão quay sang hỏi người bưng lên:

- Ngươi là đầu bếp Bắc Vọng Lầu?

Người nọ gật đầu :

- Bẩm đại nhân, tiểu nhị đúng là đầu bếp ở đây. Món đầu cá hấp này là do tiểu nhân tự mình chế biến!

- Nhanh bưng tới đây cho Tổng đốc đại nhân nếm thử.

Đổng Thế Trân vội vàng thu xếp, mọi người thấy vậy đều nghĩ trước kia quan hệ giữa lão và Sở Hoan vốn không tốt, có lẽ lão cũng cảm thấy không nên đối chọi gay gắt với Tổng đốc nên muốn nhân dịp thọ yến lần này mà giữ gìn quan hệ với Sở Hoan.

Người nọ tiến đến, đặt mâm gỗ xuống, trong đĩa dài đặt món đầu cá hấp nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt, đặc biệt là cái đầu cá kia gần như to bằng cả đĩa, quả nhiên xứng đáng với tên cá đầu to.

- Đổng địa nhân, hôm nay là thọ yến của lão thái gia, đầu cá này nên kính hiến cho lão thái gia mới phải.

Sở Hoan cười từ chối:

- Nếu phần đầu tiên lại đặt ở chỗ bản đốc chỉ sợ mang tiếng khách vượt chủ rồi.

Đổng Thế Trân cười cười:

- Đại nhân khách khí rồi. Biết được hôm nay ngài thân chinh đến đây, gia phụ vô cùng vui mừng. Cho dù là gia phụ cũng muốn dâng phần đầu cá đầu tiên cho đại nhân.

- Vậy ta cũng áy náy.

Đổng Thế Trân hỏi đầu bếp nọ:

- Tổng đốc đại nhân rất thưởng thức tài nghệ của ngươi, nghe nói món đầu cá hấp này nhìn khắp Tây Bắc cũng chỉ có ngươi làm là ngon nhất.

- Tiểu nhân không dám tự phụ, nhưng trong Việt Châu này tiểu nhân vẫn chưa tìm ra được đầu bếp nào chế biến món này thuần thục hơn mình.

Đầu bếp nọ tương đối tự tin nói:

- Chế biến con cá đầu to này cần có bảy bước, hơn nữa còn phải gia giảm thêm nhiều loại gia vị.

Y duỗi ngón tay, chỉ vào đầu cá:

- Đại nhân xem, thịt đầu cá rất tươi, lửa phải được giữ cẩn thận, hơn nữa, thời gian chế biến phải tuân thủ nghiêm ngặt…

Dường như rất nghiêm túc lắng nghe, Sở Hoan khẽ vuốt cằm.

Đầu bếp giới thiệu, Đổng Thế Trân bất động thanh sắc lùi lại hai bước, lão híp đôi mắt nhỏ, khóe mắt liếc sang Đông Phương Tín, thấy lão đang ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc, tựa như cũng đang cẩn thận lắng nghe, nhưng rõ ràng lão nhìn thấy khóe mắt y hơi run run, trong ánh mắt cũng ẩn ẩn thần sắc khác thường.

- Rắc.

Khách mời còn chưa kịp phản ứng, mái nhà lầu ba đột nhiên nứt ra, trong ánh lửa, một bóng áo đen đeo khăn đen che mặt từ trên bổ nhào xuống.

Sắc mặt Đông Phương Tín đầy căng thẳng, ánh mắt lại thoáng chút nét hả hê. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đổng Thế Trân đã lùi lại hai bước, kinh hô:

- Không tốt. Có thích khách!

Gần như cùng lúc, tay tên đầu bếp kia đã thò vụt ra, một ngón tay ấn vào đầu cá, miệng cá mở ra, một ngón tay của y thọc sâu vào trong miệng cá.

Thích khách áo đen nhào xuống, tay cầm đao sắc thẳng ngay trên đầu Sở Hoan. Sắc mặt Sở Hoan căng cứng, ánh mắt tàn khốc. Hắn không còn chú ý tới đỉnh đầu nữa mà chăm chú nhìn đầu bếp kia, khi y thọc ngón tay vào miệng cá, hắn quát lên một tiếng chói tai, tựa như đã sớm chuẩn bị, nghiêng người né tránh.

- Vút vút…

Ngón tay đầu bếp kia thọc vào miệng cá, vài tia sáng sắc lạnh vọt ra từ đó tấn công thẳng về phía Sở Hoan. May sao, hắn tránh rất nhanh, lại đã sớm chuẩn bị, khi ngón tay tên đầu bếp chưa vào trong miệng cá thân thể hắn đã rung lên.

Choeng choeng choeng mấy tiếng, mấy tia sáng sắc lạnh bắn ra từ đầu cá đều cắm thẳng vào vách tường sau lưng Sở Hoan. Hiển nhiên gã đầu bếp kia cũng không thể ngờ hắn đã sớm chuẩn bị, càng không nghĩ tới tốc độ né tránh của hắn lại nhanh như thế, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng.

Ánh mắt Đông Phương Tín tuyệt không chú ý tới tên đầu bếp kia, mà đầu tiên là nhìn tên thích khách áo đen từ trên trời rơi xuống. Thấy y rơi xuống thẳng đầu Sở Hoan, Đông Phương Tín siết chặt hai nắm tay, ánh mắt có vẻ hưng phấn, nhưng đột nhiên hơi giật mình.

Y vừa thấy, thân hình thích khách áo đen từ trên trời bổ nhào đến đúng là Triệu Tín. Theo kế hoạch, mục tiêu của gã là Sở Hoan, nhưng lúc này y lại phát hiện Triệu Tín không tấn công Sở Hoan, ngay trong nháy mắt Sở Hoan tránh ám khí, thích khách áo đen đã đáp xuống bàn, hai chân đạp một cái, mượn lực lao về phía trước, trường đao như điện, nhắm thẳng Đổng Thế Trân.

Đông Phương Tín sửng sốt. Đổng Thế Trân vừa lùi lại hai bước cũng đầy kinh hãi.

Mục tiêu của Triệu Tín không phải Sở Hoan, cũng không phải Đông Phương Tín, mà lại là Đổng Thế Trân.

Đồng tử Đổng Thế Trân co lại, vốn lão tưởng tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay mình, nhưng lúc này mới hoảng sợ phát hiện mình không nắm được cái gì cả. Lão thực sự không rõ, cây đao này của Triệu Tín đáng lẽ phải đâm Đông Phương Tín, sao lại đâm mình?

Trường đao như điện, biết rõ chuyện không ổn, Đổng Thế Trân xoay người muốn chạy. Triệu Tín mượn lực bàn nhảy lên nhanh như điện xẹt, lão còn chưa chạy được hai bước đã cảm thấy lưng mình mát lạnh, trường đao đã đâm ngập vào sau lưng. Đổng Thế Trân chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng. Cây đao này vô cùng sắc bén, khi cúi đầu xuống, lão đã kịp thấy lưỡi đao xuyên qua lồng ngực mình.

Biết có chuyện, cũng không kịp nghĩ xem đến cùng là đã sơ suất ở đâu, Đông Phương Tín vội chạy đến bên cửa sổ hô lớn:

- Thích khách. Bắt lấy thích khách!

Hôm nay là thọ yến của Đổng lão gia, mặc dù Đông Phương Tín là võ tướng nhưng cũng không ai mang đao đi dự tiệc.

Một đao của Triệu Tín xuyên ngọt qua thân thể Đổng Thế Trân. Ngoài một vài người, đương nhiên không ai biết thích khách này lại là chủ sự Bộ binh ti Triệu Tín. Mặc dù trên lầu có hai mươi, ba mươi người, nhưng phần lớn đều là khách khứa lớn tuổi, không ai có thể ngờ một thọ yến mà lại biến thành một tràng ám sát máu tanh, không ít người sợ hãi kêu gào tìm nơi trốn, chỉ sợ tai bay vạ gió. Tất cả loạn cào cào.

Thấy con trai bị một đao xuyên thân, Đổng lão thái gia giơ hai tay, không kêu được tiếng nào, chỉ “U Ơ” hai tiếng rồi đập đầu xuống bàn. Cả một bàn đầy thức ăn nát bét lẫn lộn, nhưng lúc này ai cũng sợ hãi, ngay cả tiểu nha hoàn vừa đỡ lão cũng sợ hãi trốn mọt bên, không ai nghĩ tới ra nâng vị lão thái gia này dậy.

Cửa chính Bắc Vọng Lầu, Hách Thông đã nghe được trên tầng cao nhất có chuyện, nghe thêm một tiếng rống của Đông Phương Tín, theo như ám hiệu đã giao hẹn trước đó, y biết Đông Phương Tín bảo mình nhanh chóng dẫn người lên.

Chỉ là lúc này Hiên Viên Thắng Tài đang giữ chặt tay y, không thể thoát nổi, lại thấy mấy võ sĩ quân cận vệ trong phòng chạy như bay lên lầu, vội cuống lên, chẳng buồn quan tâm Hiên Viên Thắng Tài là con cháu thế gia vũ huân, Hách Thông lạnh lùng:

- Buông tay!

Y khẽ vung tay lên muốn thoát khỏi tay Hiên Viên Thắng Tài, nhưng Hiên Viên Thắng Tài lại là một kẻ ương bướng, cho dù y vung tay cũng không thả, dai như cao da chó, Hiên Viên Thắng Tài liều mạng bám lấy y, lè nhè:

- Ngươi đã lọt vào mắt xanh của ta. Ta mời ngươi uống rượu, sao ngươi lại đối xử với ta như thế? Sao? Muốn ra tay hả?

Biết trên lầu đã rất gấp, Hách Thông trầm giọng:

- Trên lầu có thích khách, xông lên cả đi!

Tay cầm đao vẫn bị Hiên Viên Thắng Tài níu lại, y cố giật ra nhưng không nổi. Giọng Hiên Viên Thắng Tài cũng lạnh lại, hai mắt như băng, hàn quang lóe lên, lạnh giọng gằn:

- Nếu hôm nay ngươi không uống rượu với ta, ta xem ai dám bước lên một bước.

Vừa dứt lời, một tên thủ hạ của Hách Thông muốn xông vào, Hiên Viên tung một chân đá vào eo kẻ kia. Gã không ngờ y miệng nói chân đã làm, không kịp tránh, chỉ kêu “Ối” một tiếng rồi ngã xuống.

Một đám thủ hạ của Hách Thông đều hoảng sợ biến sắc trợn mắt nhìn nhau. Nháy mắt, có người rút đao ra, Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh, chẳng chút sợ hãi. Lần này y mang theo bảy tám võ sĩ cận vệ tới, mặc dù có mấy người đã chạy lên lầu nhưng ở đây vẫn còn hai người bên cạnh, một trái một phải chặn cửa chính. Khi các hộ vệ rút đao, các võ sĩ cận vệ cũng rút đao, lạnh lùng quát:

- Ai dám ra tay?

Khách mời ở đại sảnh lầu một cũng thấy Hiên Viên Thắng Tài đang quấn lấy Hách Thông. Hiên Viên Thắng Tài là con cháu thế gia, lại là thuộc cấp bên cạnh Tổng đốc, còn Hách Thông là thủ lĩnh hộ vệ thân tín bên cạnh Đông Phương Tín, thân phận hai người này đều đặc biệt, không ai dám đứng ra khuyên can, đều tọa sơn quan hổ đấu, chờ xem trò hay.

Đột nhiên, người hai bên rút đao khiêu chiến, không ít người biến sắc.

Hách Thông trung thành tận tâm với Đông Phương Tín, đại sự hôm nay không thể ngờ lại bị Hiên Viên Thắng Tài giữa đường cuốn lấ cảm thấy là lạ, chỉ sợ làm hỏng mất chuyện của Đông Phương Tín, tay cầm đao lại bị Hiên Viên Thắng Tài tóm chặt, y cũng bất chấp, tay kia nắm lại

thành đấm đánh Hiên Viên Thắng Tài, lạnh lùng quát:

- Cút ngay!

Đấm vừa ra, Hiên Viên Thắng Tài cũng nâng một tay lên đỡ lấy.

Đổng Thế Trân bị một đao xuyên thân, thích khách áo đen Triệu Tín rút đao trong nháy mắt, Đổng Thế Trân đau đớn kịch liệt như bị kim châm muối xát, ngã xuống đất, cố xoay người lại trợn trừng hai mắt, dồn hết sức chỉ Triệu Tín:

- Ngươi…

Đột nhiên hiểu ra, lão chỉ sang Đông Phương Tín, hai mắt đầy oán độc, dồn hết sức lực cuối cùng lạnh lẽo nói:

- Đông Phương…Đông Phương Tín, ngươi…ngươi mưu hại….mưu hại ta..!

Thấy Đổng Thế Trân chỉ mình, đồng tử Đông Phương Tín co rút lại, lạnh lùng hỏi:

- Đổng Thế Trân, ngươi…ngươi nói bậy bạ cái gì thế?

Máu từ ngực Đổng Thế Trân chảy càng lúc càng nhiều, cố há to miệng cũng chẳng còn sức, tay mềm nhũn rơi xuống, nghẹo đầu tắt thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK