Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Lăng Nhạc nhìn thấy người mới tới liền cười nói:

- Thì ra là Tiếu thế chất, đúng là khách quý, thúc thúc của cháu, Tiếu đại nhân, gần đây có khỏe không?

Thanh niên tướng mạo anh tuấn này chính là Tiếu Hằng, cháu vợ của Tổng đốc Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương. Tuổi tác của Tiếu Hằng và Sở Hoan xấp xỉ nhau, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, trên khuôn mặt điển trai mang theo nụ cười, quỳ xuống thi lễ một cái, nói:

- Tiếu Hằng bái kiến đại nhân!

Chu Lăng Nhạc đỡ tay cười nói:

- Đứng dậy đi.

Đợi Tiếu Hằng đứng dậy, Chu Lăng Nhạc mới cười nhẹ, hỏi:

- Tiếu thế chất, thúc thúc cháu phái cháu đến trước phải không?

Tiếu Hằng chắp tay nói:

- Dạ phải. Sức khỏe của thúc phụ không tốt, hơn nữa việc bên Bắc Sơn lại nhiều, cho nên phái cháu đến bái kiến tổng đốc đại nhân trước!

Chu Lăng Nhạc tung người xuống ngựa tới, quay đầu lại, nói:

- Các ngươi tự đi luyện binh đi!

Đợi các tướng lui ra, lúc này, Chu Lăng Nhạc dùng vẻ mặt ôn hòa nói với Tiếu Hằng:

- Tiếu thế chất, đi cùng bản đốc một chút đi!

Tiếu Hằng lập tức cung kính nói:

- Cháu xin nghe theo!

Chu Lăng Nhạc chắp hai tay sau lưng, Tiếu Hằng cung kính theo bên cạnh, cùng đi trên đồng cỏ, Chu Lăng Nhạc mới hỏi:

- Tiếu thế chất lần này đến đây, chắc không phải chỉ để hỏi thăm bản đốc, vậy không biết có việc gì mà thúc phụ cháu phải phái cháu tự mình đi một chuyến?

Tiếu Hoán Chương thân là Tổng đốc Bắc Sơn, tất nhiên không thiếu gì người đưa tin, nhưng lại ông ta phái Tiếu Hằng giả trang đến đây, Chu Lăng Nhạc tự nhiên biết rõ có điều bí mật, không chỉ không thể viết trong thư, thậm chí ngay cả người ngoài cũng không tin tưởng phái đi, nên mới để cháu vợ tự mình đi một chuyến.

Tiếu Hằng đi theo bên người Chu Lăng Nhạc, nói khẽ:

- Tổng đốc đại nhân đã nhận được tin tức Sở Hoan xuất binh từ thành Sóc Tuyền chưa?

Chu Lăng Nhạc thần sắc bình tĩnh, "àh" một tiếng, hỏi lại:

- Có phải vì phản loạn ở Kim Châu và Hạ Châu?

- Đúng vậy!

Tiếu Hằng giữ khoảng cách bước chân với Chu Lăng Nhạc, đủ để Chu Lăng Nhạc nghe rõ giọng mình.

- Sở Hoan điều động đội ngũ ba doanh, cộng thêm số tân binh hắn vừa mới chiêu mộ, gần hai vạn binh mã, đã lên đường đi Hạ Châu... !

Chu Lăng Nhạc nói:

- Hắn là tổng đốc Tây Quan, Tây Quan xảy ra phản loạn, Sở tổng đốc đương nhiên có trách nhiệm đi bình loạn rồi!

Con ngươi Tiếu Hằng đảo một vòng, lập tức thở dài:

- Đại nhân cũng cho là như thế?

Chu Lăng Nhạc dừng bước, quay đầu nhìn Tiếu Hằng, dò xét Tiếu Hằng một phen, lộ ra vẻ mỉm cười, hỏi:

- Hay là thúc phụ cháu không cho là như thế?

- Đại nhân, thúc phụ để cháu đến đây, đã có dặn dò kỹ rằng ở trước mặt đại nhân nhất định phải có sao nói vậy.

Tiếu Hằng vẻ mặt chân thành nói:

- Cháu không dám giấu diếm, theo bên cháu thấy, vụ náo động ở hai châu Kim, Hạ chưa chắc thật sự là phản loạn... Khẩu hiệu của hai doanh kia đưa ra, là phản Sở chứ không phản Tần. Bọn họ cũng không phải muốn phản triều đình, chỉ là Sở Hoan ở Tây Quan bạo ngược, trừ bỏ những ai không theo mình, khiến lòng người không phục. Hai doanh Bình Tây quân ở hai châu Kim, Hạ, thật sự không còn cách nào nên mới khởi binh... !

Chu Lăng Nhạc thở dài, nói:

- Tiếu thế chất, sao cháu có thể dễ dàng tin những lời như thế ? Hai châu Kim, Hạ bụng dạ khó lường, dấy binh tạo phản, điều đó đã là sự thật. Từ xưa đến nay, dù là ai tạo phản cũng cần phải đưa ra một lý do. Mấy câu để dụ trẻ con của hai châu Kim, Hạ mà cháu cũng tin sao?

Thân mình Tiếu Hằng hơi khom xuống, nhìn Chu Lăng Nhạc.

- Chẳng lẽ đại nhân cảm thấy Sở Hoan xuất binh là có lý sao?

Chu Lăng Nhạc thở dài:

- Sở Hoan là tổng đốc Tây Quan, thuộc hạ của hắn là quan binh, là đại biểu cho triều đình. Hai châu Kim, Hạ là một phần của Tây Quan, hắn đem quân đi bình loạn, đương nhiên là đúng lý rồi.

- Nói như thế, đại nhân cảm thấy Sở Hoan xuất binh là chuyện đương nhiên?

Chu Lăng Nhạc không trả lời ngay, mà chắp hai tay sau lưng tiếp tục đi tới, Tiếu Hằng vội vàng đuổi theo, ra khỏi một con đường nhỏ, Chu Lăng Nhạc mới nói:

- Đây là chuyện của Tây Quan, tốt nhất chúng ta đừng hỏi tới.

- Nhưng mà, chẳng lẽ đại nhân chưa từng nghĩ qua, nếu như Sở Hoan thuận lợi dẹp xong phản loạn ở Tây Quan, vậy toàn bộ Tây Quan liền nằm dưới sự khống chế của hắn.

Tiếu Hằng cười khổ nói:

- Sở Hoan đến Tây Quan, diệt trừ những người đối lập, tích cực chuẩn bị thành lập cấm vệ quân. Hiện giờ thiên hạ tràn đầy nguy cơ, đế quốc bất ổn, Sở Hoan làm như vậy, là vì cái gì?

- Tiếu thế chất, lời này của cháu nếu bị người khác nghe thấy, chính là đại nghịch bất đạo.

Chu Lăng Nhạc thở dài:

- Bản đốc niệm tình cháu trẻ tuổi nóng tính, không trách cứ cháu, nhưng những lời như thế này, về sau ngàn vạn lần không thể nói.

Tiếu Hằng bước đi nhanh hơn, theo bên người Chu Lăng Nhạc, kích động nói:

- Đại nhân, hôm nay đến đây, cháu thật sự rất có thành ý, không dám giấu diếm, trước khi đi, thúc phụ từng nói với cháu, nếu Sở Hoan phát triển yên lành ở Tây Quan, thì chính là bất hạnh cho Tây Bắc, cũng là bất hạnh cho đại nhân ngài!

- Bất hạnh cho bản đốc?

Chu Lăng Nhạc cười nhạt nói:

- Cái này có liên quan gì đến bản đốc đâu?

- Đương nhiên có liên quan rất lớn.

Tiếu Hằng dường như có chút kích động, nói:

- Từ trên xuống dưới ở Tây Bắc có ai không biết, Tây Bắc có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, đều bởi vì có đại nhân. Đại nhân có công lao to lớn, chính là anh hùng của cả vùng Tây Bắc, nếu thật sự muốn chấn hưng Tây Bắc, chỉ có đại nhân là người đứng đầu thích hợp nhất.

Chu Lăng Nhạc lắc đầu nói:

- Bản đốc chỉ làm chuyện trong bổn phận phải tận trung mà thôi, nếu nói công lao, thật không dám nhận.

Tiếu Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Đại nhân khiêm tốn như vậy, cháu cũng không biết nên nói gì.

- Cái gì cũng không cần nói.

Chu Lăng Nhạc quay đầu nhìn chăm chú vào Tiếu Hằng.

- Tiếu thế chất, có mấy lời, vẫn là không nói tốt hơn, bản đốc cho người dẫn cháu đi nghỉ ngơi. Thúc phụ của cháu ưa thích tuấn mã, bên này bản đốc có hai con ngựa tốt, lúc cháu trở về, dẫn chúng về tặng cho Tiếu tổng đốc!

Tiếu Hằng do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Đại nhân, người thật sự cảm thấy giang sơn Đại Tần vẫn vững như núi Thái Sơn sao?

Chu Lăng Nhạc nhíu mày, nhưng không nói gì, Tiếu Hằng đã nói trước:

- Thiên Môn phía đông nam, Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc, nạn trộm cướp bộc phát khắp nơi, lại có một số người rục rịch muốn hành động, cháu cả gan nói một câu đại nghịch bất đạo, giang sơn Đại Tần này, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu...!

Chân mày Chu Lăng Nhạc càng nhíu chặt hơn, rồi từ từ giãn ra, cười khổ nói:

- Tiếu thế chất, cháu nói nửa ngày, bản đốc thật không hiểu cuối cùng cháu muốn nói cái gì.

- Đại nhân anh minh cơ trí, tất nhiên hiểu điều cháu nói.

Tiếu Hằng nói.

- Sở Hoan ở Tây Bắc làm ra nhiều chuyện, rõ ràng là dã tâm bừng, người này nhìn thấy thiên hạ bất ổn, muốn hoành hành ngang ngược ở Tây Bắc... Hắn xuất binh lần này, nếu như thuận lợi dẹp loạn, Tây Quan rất nhanh sẽ do hắn nắm giữ...!

- Hắn vốn là Tổng đốc Tây Quan do Hoàng thượng phong cho, Tây Quan ở dưới sự khống chế của hắn, vốn là chuyện đương nhiên phải thế.

Chu Lăng Nhạc nhìn thẳng vào mắt Tiếu Hằng:

- Hay là Tiếu thế chất cảm thấy chuyện này không đúng?

- Thế nhưng hắn bừng bừng dã tâm, đủ thấy rõ mục đích của hắn không chỉ là Tây Quan.

Tiếu Hằng cười lạnh nói:

- Đại nhân nên biết, trước đây không lâu, Tây Quan đã ban ra lệnh Quân Điền gì đó, trong đó công bố, những nạn dân là người Tây Quan đang lưu lạc bên ngoài, chỉ cần quay về quê cũ, là sẽ được chia đất để trồng trọt... Chuyện này tuyên bố rộng rãi ở Tây Quan, trong vùng Bắc Sơn đã có dân chạy nạn bắt đầu trở về Tây Quan rồi...!

Chu Lăng Nhạc nói:

- Có thể trấn an dân chúng, để cho bọn họ trở về nhà cũ, xây dựng lại quê hương, đây cũng không phải là chuyện gì xấu, chuyện này Sở tổng đốc cũng không làm sai...!

Khẽ vuốt chòm râu:

- Chẳng những không sai, mà còn làm tốt vô cùng...!

Tiếu Hằng lại nói:

- Vậy đại nhân có biết không, nghe nói Sở Hoan xây dựng công trường ở núi Tây Hạp, ở trong công trường bên đó, thật không ngờ lại chế tạo ra được muối ăn!

Chu Lăng Nhạc ánh mắt chớp động, khẽ vuốt cằm nói:

- Việc này bản đốc cũng vừa mới biết được, còn chưa có được tin tức cụ thể. Tiếu thế chất, Sở Hoan thật sự có thể ở chỗ đó ‘chơi đùa’ ra muối ăn?

- Chắc chắn không sai.

Tiếu Hằng nói:

- Trên đường cháu đi tới đây, đã nhận được tin tức, muối được tạo ra đã bắt đầu vận chuyển về tiệm muối tiêu thụ... Đến nay, chuyện lớn nhất ở cả thành Sóc Tuyền bên kia, ngoại trừ chuyện phản loạn ở hai châu Kim, Hạ, chính là chuyện có muối mới bán ở chợ... Theo nguồn tin đáng tin cậy, muối ăn được chuyển đến Sóc Tuyền, đều từ trong núi Tây Hạp chở ra...!

Chu Lăng Nhạc vịn chòm râu, như có điều suy nghĩ, sau một lát mới hỏi:

- Các người xác định muối ăn thật đung là từ trên nui lấy ra?

Tiếu Hằng thấy Chu Lăng Nhạc hết sức hứng thú với chuyện này, lập tức đến gần một chút, nói:

- Tuyệt đối không sai, từng xe từng xe muối ăn, đều là từ trong núi Tây Hạp chở ra. Bên cháu phái người tiếp cận núi Tây Hạp, nhưng không cách nào đến gần công trường, chỉ biết rõ chỗ đó thật sự có nhiều người làm việc, đề phòng rất cẩn thận, muối ăn của bọn họ làm ra bằng cách nào, trước mắt còn không biết, chỉ là...!

- Chỉ là cái gì?

- Chỉ là biết được bọn hắn ở trong núi Tây Hạp khai thác khoáng thạch, chuyện này tuyệt không có sai.

Tiếu Hằng thấp giọng nói:

- Có người chuyên môn khai thác khoáng thạch, rồi chở khoáng thạch vào trong công trường...!

Trong mắt Chu Lăng Nhạc lóe lên ánh sáng, ngạc nhiên nói:

- Bản đốc cũng nghe thấy một chút, thứ bọn họ khai thác là đá hàn thạch loại vô dụng nhất, thứ đá kia có thể tìm thấy trong rất nhiều dãy núi ở Tây Quan, thế nhưng... Loại hàn thạch này có quan hệ gì với muối ăn ? Không phải muối ăn là do những viên đá kia biến thành đấy chứ...!

Như có điều suy nghĩ, ông ta hơi trầm ngâm, lắc đầu:

- Tuyệt không có khả năng này, từ trước đến nay chưa từng nghe nói dùng đá có thể luyện muối, cái này chỉ sợ là cách Sở Hoan che giấu tai mắt người khác...!

- Đại nhân, hiện nay quan trọng nhất không phải Sở Hoan làm thế nào chế ra muối ăn.

Tiếu Hằng thở dài:

- Một lượng lớn muối ăn từ trong núi Tây Hạp chuyển ra ngoài, mặc kệ Sở Hoan dùng phương pháp gì, có một điều có thể khẳng định, hắn nhất định là đã gom góp tích lũy được rất nhiều bạc. Thiên Môn ở phía đông nam càng ngày càng mạnh, Lôi Cô Hoành đánh càng lúc càng trầy trật. Đường chuyển muối về phía đông nam hầu như bị chặn đứng. Phía Hà Bắc bên kia, thế lực của Thanh Thiên

Vương cũng hùng hổ dọa người. Hàn Tam Thông liên tục gặp khó khăn, đường chuyển muối bên kia cũng xảy ra vấn đề. Nếu như, Sở Hoan vào lúc này ở Tây Bắc tìm được cách chế muối ăn, đại nhân người nghĩ xem, hậu quả đáng sợ đến mức nào? Trong tay hắn có muối ăn, hắn sẽ không thiếu bạc, một người dã tâm bừng bừng, nếu như trong tay lại không thiếu bạc...!

Dừng một chút, y cười lạnh nói:

- Hậu hoạn vô cùng!

Chu Lăng Nhạc bình tĩnh nói:

- Ý của cháu là?

Tiếu Hằng do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Đại nhân, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, nếu như Đại Tần thật sự lung lay sắp đổ, không thể chống được nữa, chẳng lẽ còn muốn chúng ta đổ theo Đại Tần, bị vùi bên dưới hay sao?

- Ngươi lại muốn như thế nào?

Ánh mắt Chu Lăng Nhạc trở nên sắc bén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK