Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn thấy nàng khẩn thiết cầu xin, khẽ cười, hạ giọng nói:

- Ngươi muốn ta giúp thế nào?

- Thế nào... Thế nào cũng được...!

Nàng thở nhẹ, trên người như tỏa ra hương hoa mộc lan:

- Chỉ là... chỉ là không được vào trong...!

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có thể suy nghĩ...!

- Ca ca tốt, người ta đã nhận thua rồi...!

Nàng nhỏ nhẹ nói:

- Huynh cứ ép muội như vậy, muội không thoải mái. Huynh... dù huynh có muốn có muội, cũng không thể ép buộc như vậy, nếu không người ta cả đời cũng không tha thứ cho huynh... huynh bỏ muội ra trước. Người ta nói lời giữ lời, người ta đâu có đánh lại huynh, bỏ muội ra, để muội hầu hạ huynh cho tốt...!

- Lần này không nói dối?

- Không hề.

Nàng tỏ vẻ đáng thương:

- Muội biết chạy không thoát, huynh... huynh không thể cứ như vậy với muội. Huynh... huynh sờ... sờ cũng sờ rồi, muội...!

Hắn cười, đứng lên khỏi người nàng, tiện tay xốc quần lên, dù sao cũng có chút khiếm nhã.

Hắn nhìn xuống thấy bờ mông trắng nõn, đầy đặn như trăng rằm của nàng, dười ánh đèn lại càng khiến người khác rạo rực.

Nhìn thoáng qua, nàng đã kéo quần lên, xoay người lại, cười dịu dàng với hắn, nói:

- Huynh nằm xuống trước đi...!

Hắn nằm lên giường, hai tay kê sau gáy, tủm tỉm nhìn nàng.

Nàng từ giường đứng dậy, chỉnh lại quần áo, chỉnh lại tóc, rồi nhìn hắn, cười tủm tỉm:

- Tên háo sắc nhà ngươi, muốn ức hiếp bổn cô nương, đâu có dễ như vậy...!

Quay người liền chạy như sợ hắn đuổi theo. Nhưng đến cửa thấy hắn không có động tĩnh gì lại quay người lại, thấy hắn vẫn nằm yên trên giường.

Nàng vốn cho rằng hắn nhất định không buông tha cho mình, nhất định sẽ đuổi theo, thấy hắn không phản ứng gì, lại thấy lạ:

- Ê, huynh sao vậy?

Hắn chỉ thở dài, không nói chuyện.

Đôi mắt mê hồn của nàng nhìn xung quanh, dịu dàng nói:

- Huynh đang nghĩ gì? Có phải thấy bản thân mình rất đần? Luôn mắc lừa người khác?

Hắn lắc đầu nói:

- Không phải nghĩ bản thân đần, mà thấy nàng rất đần.

- Hả?

Nàng trợn trừng hai mắt, tò mò hỏi:

- Huynh nói muội đần?

- Mỵ Nương, nàng cho rằng ta muốn ức hiếp nàng? Nhưng nàng biết trong lòng ta nghĩ thế nào không?

Hắn thở dài, giọng đầy vẻ đau thương:

- Ta muốn có nàng, không phải vì háo sắc, mà ta muốn dùng cách này để nàng ở lại bên ta. Khi ở Tây Lương, sau khi ta và nàng chia tay, ta luôn nhớ về nàng, còn thề rằng, nếu có ngày gặp lại nàng, ta nhất định không để nàng rời xa ta... dù hôm nay nàng đã bên ta, nhưng ta lo một ngày nào đó sẽ không thấy nàng...!

Nói rồi, hắn hất tay:

- Nàng đi đi, ta sẽ không làm khó nàng, cũng không ức hiếp nàng nữa...!

Hắn thở dài, rồi nhắm mắt lại, vẻ rất phiền muộn.

Nàng ngơ ngác, liền cúi mặt xuống.

- Huynh... Huynh sợ muội rời đi!

- Ừ!

Hắn chân tình đáp:

- Ngày nào cũng sợ. Nàng có biết vì sao hai ngày nay ta không đến thăm nàng không? Ta lo khi đến đó, nàng không còn ở đó nữa...!

Nàng mím môi, quay người lại, từ từ đi tới, khẽ nói:

- Muội đâu có nói sẽ đi...! Thực ra, chuyện muội không muốn làm nhất là rời xa huynh...!

Thấy vẻ cô đơn của hắn, nàng xúc động, đi lại bên giường, giơ tay, đẩy vai hắn, khẽ nói:

- Chớ nghĩ linh tinh, không phải bây giờ muội đang bên cạnh huynh sao, huynh... a...!

Nàng hô lớn một tiếng, nhưng tay hắn đã giữ lấy tay nàng, dùng sức, lại ấn nàng xuống giường. Không để nàng kịp phản ứng lại, hắn đã đè lên người nàng, cười hì hì, nói:

- Chạy không thoát đâu. Mỵ Nương, nàng chạy không thoát đâu, chân trời góc bể, nàng đều nằm trong tay ta...!

Lúc này nàng mới biết mắc lừa, tức giận, cộc đầu vào ngực hắn, phiền nào nói:

- Xấu xa. Muội biết ngay huynh không phải loại gì tốt đẹp mà, muội không nên quay lại...!

- Đã biết, sao còn quay lại?

Hắn mỉm cười, giơ tay, uốn lấy tóc nàng, kề sát lại hít hà.

- Thơm quá...!

- Không nói chuyện cùng đồ lừa đảo nhà ngươi.

Nàng tức giận nói.

Hắn cười nói:

- Nàng đã biết ta nhất định sẽ ức hiếp nàng, sao nàng còn bước lại? Nàng nói, có phải nàng cũng muốn bị ta ức hiếp?

- Không phải.

Nàng quay người.

- Không phải.

- Nói, phải hay không, có muốn ta ức hiếp nàng không?

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp mê hồn của nàng.

- Nếu không, sao nàng lại quay lại?

- Không phải, không phải, không phải, chính là không phải...!

Nàng nhắm mắt lại.

- Ngươi là tên khốn nạn...!

- Phải hay không?

Hắn ngày càng sát lại môi nàng.

- Không phải!

- Phải hay không?

- Chính là không phải!

- Nói, rốt cuộc là phải hay không?

- Không biết...!

Nàng thở gấp.

- Muội không biết, huynh đừng hỏi nữa. Muội muốn đi, muội muốn đi ngủ, không muốn cùng huynh gây chuyện hồ đồ...!

- Không biết thì có lẽ là phải rồi.

Trong giây lát, hắn đã nắm lấy vạt ngực áo nàng, dùng sức xé, giật miên bào ra, áo lót liền hiện ra, hai ngọn núi cũng nhô lên. Cùng với tiếng thở hổn hển của nàng, bộ ngực kia cũng phập phồng, vô cùng đẹp. Nàng khẽ “A” lên một tiếng, liền đặt hai tay ngang ngực, rồi lấy một tay, đẩy hắn ra.

Lúc này, thân thể nàng đã mềm ra, sức lực lại yếu hơn hắn rất nhiều, sao có thể đẩy được hắn. Hắn lại thấy đôi môi mọng đỏ của nàng, không kìm lòng nổi, đáp lại. Đôi môi nàng đã bị hắn hôn lên, ra sức hút. Nàng giãy giụa, phát ra những tiếng “A...A... A”. Hắn không hề để ý đến sự giãy giụa của nàng, lại xoẹt một tiếng, cởi bỏ áo nàng, lại dùng chân, xô quần nàng xuống. Nàng ra sức đẩy, nhưng là chuyện không thể. Lại một vài tiếng “Xoẹt” nữa, áo lót của nàng cũng đã bị xé, áo yếm cũng được hắn nhanh chóng, điêu luyện cởi ra, tay hắn vừa rời ra, hai ngọn núi trên ngực nàng như được giải thoát, lộ ra.

Động tác của hắn dứt khoát, quyết đoán. Nàng không kịp ngăn lại.

Đôi chân dài, trắng giãy giụa. Đôi chân mềm mại như không có xương, để lại dấu của cả sơn móng chân màu đỏ. Hắn hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, một tay đã đặt lên ngực nàng, xoa nắn bộ ngực mềm mại của nàng. Dù một tay khó có thể nắm được, nhưng bộ ngực đó như đã thành hình.

Lúc đầu nàng còn ra sức chống cự, nhưng những động tác đó nhanh chóng không có hiệu lực. Đôi tay nàng nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, sau đó không đánh nữa mà ôm lấy. Hắn khẽ ngẩng đầu, thấy tóc nàng rối, khuôn mặt xinh đẹp đã ửng đỏ, liền giơ tay, muốn vuốt ve trên gương mặt nàng, nhưng nàng đã lấy tay che lại. Hắn liền thôi, cúi đầu, tiến đến bộ ngực sữa của nàng, hút hai điểm đỏ tươi trên đó.

Nàng thở dốc, nhắm mắt lại, đôi tay che mặt lại đưa đến lưng hắn, khẽ vuốt ve, bất lực nói:

- Ngươi, tên xấu xa này, ta biết mà, sớm muộn gì... sớm muộn gì cũng bị ngươi ức hiếp... A... nhẹ một chút...!

Hắn vừa tận hưởng bộ ngực đầy đặn của nàng, một tay lại lục lọi trên người nàng. Thịt da nàng vốn đã mịn màng, đôi tay lại nhẵn bóng, như đang vuốt ve một đồ gốm sứ có chút nhiệt độ. Nhưng dùng tay cảm nhận sự mềm mại của da thịt đó lại có chút khoái cảm. Theo bản năng, tay hắn liền đi theo bờ eo mềm mại của nàng, từ từ vuốt ve bờ mông đầy đặn, nắm trong tay, tận hưởng những đường cong trên cơ thể nàng, cảm thấy sắc đẹp cũng có thể ăn, khiến người khác lưu luyến. Nhưng chỉ khi đã thực sự vuốt ve được tất cả, mới thực sự cảm nhận được cảm giác diệu kỳ trong đó.

Một tay hắn lục lọi trên người nàng, một tay đã cởi quần của mình.

Nàng đang ngây ngất, bỗng thấy nóng rực giữa hai chân, cánh tay như phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đi xuống, thất thanh nói:

- Đừng... Muội sợ...!

Trong lúc nóng vội, liền nắm lấy lửa nóng đang hướng đến giữa hai chân.

Nàng bắt được ngay. Hắn thấy toàn thân như bị điện giật, giật mình một cái, tuyệt không thể tả. Sau khi nắm chặt, mặt nàng càng ửng đỏ, quay đi chỗ khác, không dám nhìn mặt hắn. Hắn kề sát tai nàng, khẽ nói:

- Chớ sợ, ta sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận...!

Nàng đột nhiên giơ tay lên, ôm lấy cổ hắn, giọng khẽ khàng, mê muội, có cả gấp gáp:

- Huynh là tên đại khốn nạn. Muội sớm đã biết huynh không phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng muội thích lại chính là huynh... Vào đi, ta đang đợi huynh đi vào, xé nát...!

Đầu óc hắn rung lên, kép cặp đùi nàng lên, tiến sát lại:

- Mỵ Nương... Ta đến rồi...!

Môi nàng nhanh chóng nhíu lên, như gắng chịu nỗi đau khổ. Hai tay che kín mặt mình, cảm nhận hắn đi vào cơ thể mình từng chút một, toàn thân run lên. Đến khi hắn dùng sức mãnh liệt, cổ họng nàng phát ra những tiếng rên khe khẽ. Chính thanh âm đó khiến huyết mạch trong người tăng lên, tâm trạng nôn nao khó tả.

Nếu lúc này nhìn nàng, đôi môi khẽ mở, ánh mặt tràn ngập ý xuân, đôi mi thanh tú cau lại. Không biết có bao nhiêu nam nhân phóng khoáng cũng chỉ mong có được nét tuyệt sắc này. Trong thiên hạ, chỉ có nam nhân này.

Tiếng thở dốc dần chuyển thành những tiếng rên nhẹ. Cuối cùng nàng không biết cơ thể mình ở đâu, chỉ có kêu lên mỵ tình, không rõ hai cánh tay mềm mại lấy sức tự đâu, ôm chặt lấy hắn. Cùng với nhịp độ nhanh chậm của hắn, nàng không biết đôi chân của mình khi thì ra sức ôm lấy lưng hắn, khi lại quấn lấy chân hắn. Cuối cùng, hai chân tách ra, cong lên, đạp mạnh trên giường. Nệm giường trắng bị “nàng” in từng dấu vết.

Nàng chỉ biết, khi hắn chạy nước rút, lúc đầu nàng rất đau, dần dần mất phương hướng, toàn thân như bay trên trời. Nàng không biết bản thân mình đã kêu lên những tiếng mỵ tình như nào, và đã tiếp thêm sức mạnh cho hắn rất nhiều.

Trong giây lát, nàng quay người ngồi dậy, cắn vào vai hắn, nói mơ hồ, không rõ:

- Chàng là tướng quân của ta... tướng quân, muốn ta... chơi ta... xé nát ta đi... làm chết ta đi...!

Nàng chủ động uốn eo, cặp mông lắc lư tạo thành những đường vòng cung hòa vào động tác của hắn. Cổ trắng nón ưỡn lên, đôi môi run rẩy, phát ra những tiếng câu hồn, hai tay kéo tóc hắn, trong tiếng kêu như có cả tiếng khóc.

Má nàng ửng hồng. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, ngắm nhìn thân thể phập phồng của nàng. Bộ ngực đầy đặn như hai chú thỏ vui sướng nhô lên, phập xuống. Hắn càng sung tràn khí lực, thậm chí còn muốn vò nát nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK