Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng sứ đoàn đã thu xếp xong lều trại chất lên xe, chỉ để lại chiếc lều trại của Tiết Hoài An tạm thời chưa dỡ. Sở Hoan cũng đã dậy từ sớm đi đến triền núi nhìn về cửa ra vào hướng thôn trấn chờ lạc đà khách đến báo tin.

Sáng sớm cũng là thời điểm cực kỳ lạnh, hai gã sai nha thể chất yếu khi tỉnh dậy lúc sớm hắt xì liên tục không thôi.

Khâu Anh Đào hứa hẹn trước giờ mão tới trả lời nhưng khí hậu quan ngoại không giống quan nội hơn nữa mặt trời chậm chạp chưa lên nên Sở Hoan cũng không biết là giờ nào. Sở Hoan ăn chút lương khô bộ hạ đưa tới, cuối cùng cũng thấy ba bốn con tuấn mã từ đầu trấn chạy đến, người trên ngựa mặc áo lông dê, biết chắc chắn là tin tức của Khâu Anh Đào.

Sở Hoan phái người đi báo cho Tiết Hoài An. Từ triền núi có thể nhìn thấy đầu trấn nhưng vẫn còn cách xa một khoảng cách, hơn nữa đường sa mạc không dễ đi. Mấy con ngựa từ lúc mới bắt đầu hình ảnh nhỏ bé chậm rãi nổi lên đi dần đến sườn núi, khi Tiết Hoài An đứng trong đám mấy tên quan viên vây xung quanh đi ra thì mấy con ngựa đều ghìm cương lại. Người đi trước đúng là Khâu Anh Hào hướng về triền núi cao nói:

- Là Sở đại nhân sao?

Sở Hoan ở triền núi chắp tay nói:

- Khâu đương gia, là Sở mỗ!

Khâu Anh Đào xoay người xuống ngựa mang theo mấy người lên sườn núi. Sở Hoan mỉm cười chắp tay nói:

- Khâu đương gia quả nhiên đúng hẹn!

Hắn chỉ vào Tiết Hoài An nói:

- Vị này là Chính sứ sứ đoàn của chúng ta, Tiết đại nhân!

Khâu Anh Đào ở quan ngoại không chịu sự quản thúc của triều đình cũng không quan tâm đến thân phận của Tiết Hoài An chỉ tùy ý chắp tay lại thay cho lời chào. Tiết Hoài An lúc này hơi gấp nói:

- Bản quan nghe nói các ngươi còn muốn suy nghĩ không biết giờ như thế nào? Có thể xuất quan không?

Y lại nói thêm một câu:

- Giá tiền có thể từ từ thương lượng!

Khâu Anh Hào khoát tay nói:

- Lời này của Tiết đại nhân không đúng. Lạc đà của chúng ta có thể sống sót là có quy tắc giá cả tất nhiên sẽ không giảm cũng không tăng thêm.

Tiết Hoài An xấu hổ cười nói:

- Nói rất đúng, nói rất đúng!

Sở Hoan ngậm cười hỏi:

- Không biết Khâu đương gia lần này suy tính thế nào, có thể đi hay không?

Khâu Anh Đào ngẫm nghĩ một lúc cuối cũng nói:

- Sở đại nhân, ta nghĩ rồi, cùng với mấy lạc đà khách thương lượng một đêm, quy tắc tổ tông đó là khách đến cho dù khó khăn đến mức nào cũng không thể từ chối khách nhưng chỉ chở thương nhân không chở binh lính, điều này ở trấn Lạc Nhạn từ trước đến nay không đổi.

Thấy Tiết Hoài An định lên tiếng gã đưa tay ngăn lại, nói:

- Tiết đại nhân không cần phải vội, chúng ta cũng đã bàn bạc qua, nghĩ các ngài là binh lính nhưng coi như không phải binh lính. Như vậy đi, các ngài đã tìm lạc đà khách Khâu gia hơn nữa, lại còn đợi ở đây một ngày, chúng tôi cũng không làm lỡ chuyện của các ngài, chuyến đi này Khâu gia nhận.

Nghe Khâu Anh Hào nói như vậy, đám quan viên thở phào nhẹ nhõm. Tiết Hoài An nói:

- Tốt, lạc đà khách quả nhiên trượng nghĩa!

Y thấy chuyến đi lần này có lạc đà khách dẫn đường thì hành trình có gian khổ cũng không đáng lo về sinh mạng.

- Nhưng muốn đi phải đồng ý với chúng ta một số điều kiện.

Khâu Anh Hào nghiêm sắc nói.

Sở Hoan và Tiết Hoài An liếc nhau cười nói:

- Xin Khâu đương gia cứ nói!

- Khi vào sa mạc đường đi do lạc đà khách chúng ta hoàn toàn quyết định.

Khâu Anh Hào nghiêm sắc mặt nói:

- Trên đường đi không được đi đường khác với đường của lạc đà khách, nếu không chúng ta lập tức trở về hơn nữa sẽ thu tiền đặt cọc.

Tiết Hoài An nói:

- Vốn dĩ do các ngươi dẫn đường, đương nhiên sẽ do các ngươi quyết định.

- Thứ hai, trên đường đi hay nghỉ là do lạc đà khách quyết định.

Khâu Anh Hào nói:

- Chúng ta phải đi cho dù trời nóng hay lạnh như thế nào đi chăng nữa, nếu chúng ta bảo dừng thì mặc cho các người gấp thế nào cũng nhất định phải tạm dừng lại.

Tiết Hoài An nhất thời có chút do dự nói:

- Chúng ta còn hơn một tháng, muốn đi qua sa mạc trong vòng nửa tháng.

Khâu Anh Hào nói:

- Tiết đại nhân, đường trong sa mạc không dễ đi, hơn nữa phải xem ý ông trời, nếu thuận lợi nửa tháng có thể dẫn mọi người qua sa mạc, nhưng nếu ông trời tác quái vậy nửa tháng cũng chưa chắc ra được đến bên ngoài. Tuy nhiên, nói gì thì nói chỉ cần theo phương pháp của bọn ta nhiều nhất hai mươi ngày cam đoan đưa các người vượt qua sa mạc.

Tiết Hoài An ngẫm nghĩ một chút mới gật đầu nói:

- Nếu quả thực như lời ngươi nói thì mọi việc nghe ngươi sắp xếp.

Khâu Anh Hào cười nói:

- Còn nữa, trong sa mạc nếu không may gặp sa phỉ bọn ta cũng sẽ cùng các người tác chiến nhưng nếu gặp binh lính Tây Lương thì xung đột giữa các người với Tây Lương lạc đà khách chúng ta không thể giúp ai, điều này mong mọi người hiểu cho.

Với ba trăm kỵ binh Cận Vệ quân thiện chiến dũng mãnh của sứ đoàn, Tiết Hoài An thực sự không quan tâm hơn hai mươi người của lạc đà khách có sức chiến đấu như thế nào, chỉ cần dẫn đường cho bọn họ mà thôi, nên sảng khoái nói:

- Đây là lẽ tất nhiên, nhưng chúng ta sẽ không nảy sinh xung đột với binh lính Tây Lương mà nếu có xảy ra thật thì ba trăm kỵ binh của bản quan cũng sẽ khiến cho binh lính Tây Lương không dám khinh động?

- Kỵ binh?

Khâu Anh Hào nhìn về phía sườn núi thấy mấy trăm con tuấn mã của sứ đoàn lắc đầu nói:

- Mấy con tuấn mã đó của các ngươi đều muốn đi vào sa mạc?

- Đương nhiên.

Tiết Hoài An nói.

- Chuyện này không thể.

Tiết Hoài An lắc đầu nói:

- Ta nhìn qua thấy các người ở đây hơn một nửa là ngựa không thể đi vào sa mạc, các người lại còn có ý định cưỡi ngựa vào sa mạc, ta nói thẳngrong số ngựa này của các ngươi rất nhiều ngựa vào sa mạc không quá ba ngày sẽ chết vì mệt.

Sở Hoan cau mày nói:

- Ý của Khâu đương gia là ngựa của chúng tôi không thể?

Khâu Anh Hào nói:

- Cũng không phải đều không thể, một vài con có thể vào sa mạc nhưng lại không thể cưỡi nếu cố tình cưỡi qua sa mạc thì trong số ngựa đó chỉ còn vài con là có thể sống sót xuyên qua sa mạc.

Một gã quan viên nhịn không được nói:

- Các hạ có biết nhìn ngựa không vậy? Đây đều là những con tuấn mã mạnh nhất Đại Tần, chẳng lẽ ngay cả sa mạc cũng không thể vượt qua?

Gã chỉ vào mấy con ngựa Khâu Anh Hào cưỡi đến ở sườn núi nói:

- Ngựa chúng ta không thể chẳng lẽ ngựa của các người có thể?

So với tuấn mã cao cấp của sứ đoàn thì những con ngựa mà đám người Khâu Anh Hào cưỡi có vẻ nhỏ hơn, khung xương không thể sánh được với ngựa của sứ đoàn hơn nữa lông bờm rất ít.

Khâu Anh Hào nói:

- Nếu như cưỡi ngựa qua sa mạc thì ngựa của chúng ta cũng không có khả năng nhưng chạy thả hơn mười dặm trong sa mạc cũng không thành vấn đề.

Viên quan kia khinh thường nói:

- Nếu nói như vậy ngựa của chúng ta chạy thả 50- 60 dặm cũng chỉ là trò trẻ con.

- Ngựa của chúng ta chạy thả một lần ít nhất cần phải nghỉ hơn nửa ngày, hơn nữa còn cần uống hai túi nước đầy mới có thể hồi lại.

Khâu Anh Hào nhìn bầy ngựa sứ đoàn ở sườn núi lắc đầu nói:

- Ngựa của các người chạy không được mười dặm, ban ngày chạy mười dặm thì phổi lá cây của chúng e rằng muốn nứt ra.

Chúng quan viên đều cho là không đúng, nhưng Sở Hoan lại cảm thấy là Khâu Anh Đào không phải đang chơi trò giật gân nên hỏi:

- Khâu đương gia có thật nghiêm trọng như vậy không?

- Sở đại nhân đừng coi thường, lúc còn là những con ngựa hay những con bê bọn ta đều mang chúng tới sa mạc luyện tập.

Khâu Anh Hào nghiêm nghị nói:

- Đó đều là kết quả của quá trình luyện tập quanh năm suốt tháng. Có biết vì sao ngựa của Tây Lương là có một không hai không? Đó là bởi vì ngựa của bọn họ được rèn luyện trong gian khổ. Ngựa của các người có thể ở trong quan nội rong ruổi tốc độ không là vấn đề cũng có thể chịu được khí hậu nhưng khi vào sa mạc thì không thể.

Gã chỉ về phương bắc nói:

- Theo ta được biết quân đội Tây Lương khi qua nước khác đều là đi bộ, hơn nữa lại chăm sóc ngựa vô cùng chu đáo, nhưng mà nghe nói vẫn có ngàn con ngựa chết trong sa mạc rộng lớn!

Sở Hoan khẽ vuốt cằm hiểu được ý tứ của Khâu Anh Hào.

Chúng quan viên thấy Sở Hoan gật đầu cũng không nói gì thêm.

- Vậy theo ý ngươi phải làm sao bây giờ?

Tiết Hoài An hơi nhíu mày:

- Chẳng lẽ lại bỏ lại ngựa?

- Cũng không cần phải bỏ tất cả ở lại.

Khâu Anh Hào nói:

- Chỗ này các người có hơn ba trăm con ngựa tốt, nhưng mà ta nhìn qua thì chỉ có chừng trăm con ngựa không thể đi vào sa mạc, những con khác có thể miễn cưỡng vào nhưng không thể cưỡi, cần phải chăm sóc tốt, được thế thì không ít con có thể đi ra khỏi sa mạc.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút mới nói:

- Một khi đã như vậy không bằng mời Khâu đương gia phái người giúp chúng ta chọn xem những con nào có thể đi.

Khâu Anh Hào gật đầu nói:

- Chuyện này không thành vấn đề.

Gã lại chỉ vào đống hàng hoá trên xe ngựa nói:

- Xe ngựa cũng không thể. Sở đại nhân, hôm qua ta đã nói xe ngựa mà đi vào sa mạc thì ngựa kéo không đến ba ngày sẽ bị chết hơn nữa đi trong cát bụi, những xe ngựa này của ngươi vốn dĩ không thể đi nhanh được, nếu như dựa vào mấy chiếc xe này thì hơn hai tháng cũng không thể đi qua sa mạc.

Tiết Hoài An vốn tưởng rằng tìm được lạc đà khách mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, không ngờ vượt qua sa mạc lại có rất nhiều vấn đề rắc rối. Nhưng theo như Khâu Anh Hào thì những lời gã nói đều là sự thật, trong lúc buồn bực thì trong lòng lại cảm thấy may mắn nếu như không tìm lạc đà khách mà cứ u mê vào sa mạc thì cho dù vào đó không gặp sa phỉ cũng gặp bão cát đều thực là phiền phức lớn.

- Khâu đương gia, những hàng hoá này đương nhiên phải mang theo.

Sở Hoan hơi trầm ngâm rốt cục nói:

- Hôm qua ngài nói có thể sử dụng lạc đà!

Khâu Anh Hào cười nói:

- Sở đại gia, ngài có thể đừng nghĩ ta muốn kinh doanh lạc đà, đoạn đường này chúng ta hoạ phúc cùng tiến nên trước khi xuất phát ta cần phải nhắc nhở nhất định phải nhắc nhở.

- Hiểu được!

Sở Hoan nói:

- Khâu đương gia nói đùa. Ngài xem những hàng hoá này cần có bao nhiêu lạc đà mới có thể vận chuyển hết.

Khâu Anh Hào đánh giá mấy lượt nói:

- Hàng hoá của các người không ít, ta chỉ có 26 con lạc đà chưa chắc đủ dfng.

- Vậy mời Khâu đương gia trước hết giúp ta chọn ngựa sau đó xem chúng ta đại khái cần bao nhiêu con lạc đà.

Sở Hoan chắp tay nói:

- Càng nhanh càng tốt, nhanh chóng xuất phát.

-

Khâu Anh Hào quay đầu lại nói:

- Vệ Lục, ngươi dẫn Trương Thu giúp đỡ ở đây.

Sau đó gã nói với Sở Hoan và những người đang đợi :

- Chư vị nơi này có bão cát thổi, không bằng vào hàn xá trong trấn đằng trước nghỉ ngơi một chút, thế nào? Những thứ khác không có nhưng chắc sẽ có mấy tách trà nóng.

Tiết Hoài An lập tức nói:

- Được, được, đến thôn trấn nghỉ một chút.

Khâu Anh Hào lại nói:

- Không thể quá nhiều người vào thôn trấn, để tránh làm dân chúng hoảng sợ.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một lúc nói:

- Hiên Viên tướng quân chỗ này giao cho ngươi, điều mười người cùng ta và Tiết đại nhân đến thôn trấn.

Hắn cũng không phải muốn đi nghỉ, dù sao đây cũng là quan ngoại thôn trấn, ở đây nói to không to nói nhỏ không nhỏ Sở Hoan cũng không rõ lắm, nhưng Tiết Hoài An muốn vào đó nghỉ ngơi hắn cũng không tiện ngăn cản nhưng hộ vệ thì không thể qua loa.

Hiên Viên Thắng Tài điều mười người đến, Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không cũng đi cùng Sở Hoan. Cả đám bao gồm bảy tám tên cùng với Tiết Hoài An, Sở Hoan và mười tên kỵ binh hộ vệ xuống núi. Khâu Anh Hào xoay người và ngựa phóng trước dẫn đường, tiếng vó ngựa đến gần đầu thôn trấn lại nghe thấy đằng trước cũng vang lên tiếng vó ngựa vọng đến cùng hơn mười người cưỡi ngựa phi đến nhanh như chớp.

Khâu Anh Hào nhanh chóng điều chỉnh ngựa chậm lại, hơn mười người đến cũng là lạc đà khách, phía trước là một người gần năm mươi tuổi, tiếng ngựa hí vang một người lập tức ghìm cương ổn định lại ngựa. Người này cao gầy mũi ưng mắt nhỏ cằm có chòm râu mặt không có vẻ tươi cười, thoạt nhìn có chút hắc ám, Khâu Anh Hào cũng dừng ngựa chắp tay nói:

- Sư huynh, dẫn người đi đâu vậy?

Một tia nhìn sắc bén đằng sau con mắt nhỏ của mũi ưng, nhìn chằm chằm vào Khâu Anh Hào thản nhiên nói:

- Ta chờ ngươi!

- Đợi đệ?

Khâu Anh Hào ngạc nhiên hỏi;

- Sư huynh có việc gì?

Tên mũi diều hâu chỉ tay vào đám người Sở Hoan nói:

- Chuyến đi lần này, ngươi không thể đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK