Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Tĩnh Nhất mang theo thùng nước tới bên cạnh giếng, thấp giọng nói:

- Nơi này trước kia là phủ đệ của Nghiêm đại nhân Chủ bạc Quốc Tử Giám, Nghiêm đại nhân chính là uống nước trong giếng này, hôm nay chúng ta cũng nếm thử một chút.

Gã thả thùng nước vào trong giếng, đang muốn vươn đầu nhìn vào trong giếng, Sở Hoan đột nhiên lóe lên một ý tướng, dường như nghĩ tới cái gì, quát:

- Cẩn thận!

Không biết vì sao, ngay giờ phút này, trong đầu Sở Hoan một mảnh rõ ràng, chỉ cảm thấy trong giếng này nhất định có vấn đề.

Tôn Tĩnh Nhất mờ mịt khó hiểu, đúng lúc này, thùng nước vốn đã tiến vào trong giếng lại đột nhiên bay ra từ bên trong, bay lên cao. Trong khi Tôn Tĩnh Nhất cả kinh, một bóng kiếm đã theo thùng nước rời khỏi giếng, đâm thẳng cổ họng Tôn Tĩnh Nhất.

Sở Hoan hét lớn một tiếng, sau khi chém một đao tới bóng kiếm kia, hắn đã nhìn thấy một bóng người nhảy ra từ trong giếng, bóng kiếm đâm Tôn Tĩnh Nhất, trong tiếng quát Sở Hoan đã tới gần giếng, bổ về lưng thích khách.

Một đao này của Sở Hoan, tấn công địch để cứu giúp.

Nếu người nọ không để ý tới một đao này của Sở Hoan, tất nhiên có thể đâm thủng yết hầu Tôn Tĩnh Nhất, nhưng cũng sẽ chôn cùng Tôn Tĩnh Nhất, gã không muốn chết, cũng chỉ có thể tự cứu.

Một đao này của Sở Hoan không có bất luận động tác võ thuật đẹp mắt gì, cũng không phải chiêu thức cao minh, nhưng nắm bắt thời cơ xuất đao vô cùng chuẩn xác, mục đích không phải vì giết chết thích khách này, chỉ là buộc thích khách tự cứu, từ đó cứu Tôn Tĩnh Nhất một mạng.

Người nọ đột nhiên thu hồi kiếm trong nháy mắt, kiếm quang sắc bén, giống như một con rắn độc, xuyên thấu ánh đao của Sở Hoan đâm tới mạch tay Sở Hoan.

Tốc độ của người nọ quả nhiên vô cùng mau lẹ, Sở Hoan giật mình trong lòng, vội vàng lui ra phía sau. Trường kiếm người nọ lại giống như quỷ hồn, bám theo tới, soạt soạt soạt ba bông hoa cùng nở, ba đóa kiếm hoa trước mặt Sở Hoan, như ảo như thực, giờ phút này Sở Hoan quả thật không thể phán đoán đóa kiếm hoa nào là thật, tốc độ của thích khách này quá nhanh, Sở Hoan trốn tránh đã không kịp, vung đao chém qua, lập tức nghe được một tiếng phốc, Sở Hoan cảm thấy mu bàn tay tê rần, máu tươi bắn tung tóe, tuy rằng mũi kiếm người nọ không đâm vào thân thể Sở Hoan, nhưng kiếm khí sắc bén trên mũi kiếm đã rạch lên mu bàn tay Sở Hoan.

Sở Hoan vừa sợ vừa gấp, không ngờ thích khách trước mắt này đã có thể kiếm khí đả thương người, hắn quả thật nghe nói một khi kiếm thuật đạt tới cảnh giới nhất định, có thể sinh ra kiếm khí, kiếm khí cũng có thể đả thương người, tuy rằng Sở Hoan nghe qua, nhưng chưa từng thấy qua.

Tuy rằng kiếm khí của người này cũng không phải quá hùng mạnh, nhưng đã có thể sử dụng kiếm khí đả thương người, có thể thấy được trình độ kiếm thuật đã không phải nhỏ.

Hành gia vừa ra tay, đã biết có hay không, tuy rằng giao thủ không tới ba chiêu, nhưng Sở Hoan biết, võ công đối phương rõ ràng ở phía trên mình, hơn nữa cao hơn không ít.

Không ngờ Nghiêm trạch quả thực ẩn giấu thích khách.

Nhưng Sở Hoan rõ ràng, thích khách này đương nhiên không phải người ám sát Phò mã, chỉ là cao thủ như thế, lại là thần thánh phương nào?

Thích khách này toàn thân áo đen, tóc dùng một dây lưng buộc lại sau người, khuôn mặt che một chiếc khăn đen, hai cọng tóc dài thổi bay bên má, theo thân hình di động của gã, hai cọng tóc đen bay lên, rất có cảm giác phóng khoáng.

Không để cho Sở Hoan nghĩ nhiều, trường kiếm của thích khách đã hóa thành độc long, sắc bén mau lẹ, lúc này đâm thẳng cổ họng Sở Hoan, thậm chí Sở Hoan chưa từng thấy kiếm nhanh như thế, độc như thế, tàn nhẫn như thế!

Lúc này Sở Hoan căn bản đã không có cơ hội né tránh một kiếm nhanh chóng như vậy, trong nhất thời cũng bất chấp hắn có thời gian tự hỏi ứng phó thế nào, hắn chỉ thể vung đao theo bản năng, ngóng trông có thể đánh mở kiếm của đối phương.

Kiếm đối phương xuyên qua nahs đao, cách cổ họng Sở Hoan nháy mắt, đúng lúc này, thích khách lại cảm thấy một chân minh căng thẳng. Trong lúc sống còn, Tôn Tĩnh Nhất đột nhiên bộc phát dũng khí và sức bật trước này chưa từng có, xông tới ôm một chân thích khách.

Mời rồi mũi kiếm nháy mắt đã đâm vào cổ họng Tôn Tĩnh Nhất, nếu không phải Sở Hoan cứu giúp, giờ phút này Tôn Tĩnh Nhất đã là một cỗ thi thể, gã tránh thoát một kiếp, quả thật hồn bay lên trời, nhưng mắt thấy thích khách đánh úp về phía Sở Hoan, không biết vì sao, trong nháy mắt dâng lên dũng khí, nhìn thấy Sở Hoan gặp phải hiểm cảnh, gã không có biện pháp gì khác, chỉ có thể xông qua, lập tức ôm đùi thích khách.

Hiển nhiên thích khách cũng không ngờ Tôn Tĩnh Nhất đột nhiên làm ra hành động như vậy, thân thể không thể tiến về phía trước, gã xoay tay đâm ra một kiếm, đâm vào xương bả vai Tôn Tĩnh Nhất, mũi kiếm lạnh như băng đâm vào kẽ hở xương, Tôn Tĩnh Nhất cảm thấy đầu vai đau nhức một hồi, thích khách đã nâng chân lên, đá Tôn Tĩnh Nhất bay ra ngoài, Tôn Tĩnh Nhất bị đá bay giống như quả bóng cao su, rơi trên mặt đất, cảm thấy trước mắt tối xầm, lục phủ ngũ tạng giờ phút này dường như đều bị xé rách.

Sở Hoan không bỏ qua cơ hội này, võ công thích khách cao hơn hắn, hắn nhất định phải bắt lấy mỗi cơ hội xuất hiện, thích khách thu kiếm, Sở Hoan từ lui về phía sau nháy mắt biến thành xông về phía trước, trong tiếng quát chói tai, đại đao trong tay hung hăng bổ qua.

Chỉ là Sở Hoan vẫn xem nhẹ bản lĩnh người này, mặc dù bị Tôn Tĩnh Nhất chậm trễ, nhưng người này phát sau mà đến trước, đại đao Sở Hoan bổ tới, trường kiếm người này lại đâm ra một lần nữa, điểm lên trên lưỡi đao của Sở Hoan.

Mũi kiếm trượt qua theo lưỡi đao, vừa nhanh vừa vội, trong khi Sở Hoan kinh ngạc, mũi kiếm nháy mắt tới chuôi đao, thẳng tới mạch tay Sở Hoan, Sở Hoan biết nếu thật sự không buông tay, mũi kiếm người này chắc chắn đả thương mạch tay, rơi vào đường cùng, hắn buông tay lùi ra phía sau, đại đao trong tay vẫn bị đối phương buộc rời tay.

Trước tay Sở Hoan đã từng chứng kiến cao thủ quyền pháp giống như La Đa, chỉ nghĩ rằng cao thủ như vậy hiện giờ đã là lông phượng sừng lân, nhưng tối nay lại đột nhiên xuất hiện một cao thủ kiếm thuật siêu quần.

Kiếm và đao khác nhau.

Từ Vương công quý tộc ở trên, cho tới dân chúng bần hàn, thật sự muốn luyện đao, ít nhiều cũng có hai chiêu ba thức, mà sử dụng kiếm cũng không thấy nhiều ở Đế quốc Đại Tần.

Kiếm là một loại tượng trưng.

Tượng trưng tôn quý!

So sánh với giá trị một thanh đao, một thanh kiếm tốt giá trị mấy chục lần đao, chớ nói người thường mua không nổi, cho dù mua được cũng chưa chắc thật sự có thể sử dụng kiếm.

Sau khi Đế quốc Đại Tần thành lập, liền ban bố “Đao Thú Lệnh”, nghiêm cấm dân gian tư tàng đao kiếm, cho nên dân chúng bình thường chớ nói đeo kiếm, cho dù đeo đao cũng rất hiếm thấy.

Trái lại quan to quý nhân thích đeo kiếm trong người, nhưng đều chỉ vì biểu hiện tôn quý, trang điểm bên ngoài, đeo bảo kiếm làm trang sức mà thôi, thật sự luyện kiếm rất hiếm thấy, có thể có kiếm thuật xuất thần nhập hóa, lại vô cùng hiếm thấy.

Đao pháo coi trọng sắc bén, chiêu thức lại nhiều biến hóa, mà kiếm thuật lại khác, kiếm pháp khó luyện hơn đao pháp nhiều, cũng chú ý nhiều lắm, kiếm pháp vừa phải bày ra uy lực của nó, nhưng lúc dùng kiếm, lại cần phải làm tới tao nhã phóng khoáng.

Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm

Khí tung hoành rung chuyển bốn phương.

Người xem khiếp đảm lạ thường

Điệu cao nhịp thấp tựa nương đất trời.

Rực như Nghệ bắn rơi chín quạ

Vững như rồng tiên chúa cưỡi chơi.

Tan cơn giận dữ thiên lôi

Dừng như bể đọng ánh ngời sông trong.

(Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành – Đỗ Phủ)

Ở thời không kia của Sở Hoan, từng có giai nhân Công Tôn đại nương, suy diễn kiếm thuật tao nhã tới cực hạn, nàng múa trường kiếm, kiếm thuật như mưa, kinh động thiên hạ.

Tuy rằng thời không khác nhau, nhưng thời không này vẫn tôn sùng kiếm như thế, yêu cầu đối với kiếm thuật cực kỳ nghiêm khắc, tuy rằng từ trước đao kiếm bị người ta bình luận ai cao ai thấp, nhưng đây chỉ là tượng trưng mà thôi, kiếm không thể nghi ngờ cao hơn đao rất xa.

Sở Hoan luyện tập võ công, tuy rằng am hiểu nhất chính là đao thuật, nhưng đối với các binh khí khác cũng có thể hiểu biết một phần, cũng có thể thi triển một phần, nhưng duy độc kiếm thuật lại chưa có chạm qua, tuy là như vậy, hắn lại từng nghe qua kiếm thuật sâu xa.

Trong lòng hắn rõ ràng, thích khách dùng kiếm trước mắt này, cũng không phải người thường, thân phận người này không phải dân chúng bình thường hoặc là cướp sông cướp biển, người có thể có được kiếm thuật như thế, bình thường đều có thân phận cực kỳ tôn quý, người như vậy, cũng tuyệt đối không khuất mình làm thích khách giống như quỷ quái.

Người này rốt cuộc là ai? vì sao phải ẩn thân như thế?

Kiếm thuật của thích khách tất nhiên không thể đạt tới cảnh giới phóng khoáng của Công Tôn đại nương, nhưng lại cực kỳ linh động, mỗi một kiếm đánh ra, tốc độ cực nhanh, động tác tao nhã, lực công kích lại mười phần, chỉ trong mấy chiêu, đã bức Sở Hoan xuống hạ phong.

Đại đao của Sở Hoan bị thích khách đánh rời tay, thích khách vẫn xông tới, Sở Hoan lăn một vòng tại chỗ, đột nhiên giương tay lên, một vật bay ra từ trong tay hắn, đánh thẳng tới thích khách, miệng kêu lên:

- Xem ám khí của ta!

Vật kia vẽ một đường vòng cung trên không, thân thể thích khách hơi trách, mũi kiếm điểm ra, chưa đụng tới “ám khí”, kiếm khí đã xuất, rầm một tiếng, “ám khí” vỡ tam, là một hòn đá Sở Hoan nhặt lên lúc lăn trên đất, kiếm khí đã chấn vỡ hòn đá.

Cũng may mắn như vậy, Sở Hoan đã lui tới trong chuồng, bên cạnh đống cỏ, một cây trụ gỗ trong chuồng, treo một cây xoa sắt, xoa sắt kia hiển nhiên là người chăn ngựa trước kia dùng để chất cỏ khô, Sở Hoan vươn tay nắm xoa, nhìn chằm chằm thích khách, thích khách tay cầm trường kiếm, thân thể phóng khoáng, chậm rãi tới gần Sở Hoan.

Hậu hoa viên đánh nhau một trận, nội ứng trong trạch viện yên tĩnh đã truyền ra ngoài, lúc trước Tôn Tĩnh Nhất bị đá ra, còn kêu thảm một tiếng, theo lý thuyết Triệu Dương bên kia hẳn là nhận thấy động tĩnh bên này, nhưng mãi đến giờ phút này, vẫn không thấy tung tích đám người Triệu Dương, trái lại Tôn Tĩnh Nhất quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết sống hay chết.

Sở Hoan nhìn thấy người nọ bình tĩnh tự nhiên, trong lòng biết đối phương đã tính trước kỹ càng.

Hắn đã cảm thấy việc Nghiêm trạch tối này, chín phần mười giống sự kiện tiểu Công chúa, lại hướng về phía mình, Triệu Dương phân công mình tới xem xét hậu hoa viên, mà thích khách vừa vặn mai phục trong giếng tại hậu hoa viên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây hiển nhiên là cạm bẫy bày ra cho mình.

Chỉ là kiếm thuật của thích khách này cao, vượt ngoài dự kiến của Sở Hoan.

Sở Hoan đương nhiên rõ ràng, dùng thân phận của Triệu Dương, không có khả năng điều động cao thủ mạnh như vậy làm thích khách, muốn điều động cao thủ như thế làm thích khách, người phía sau màn nhất định là không giống bình thường.

Sở Hoan mới tới kinh thành, thật sự nghĩ không ra rốt cuộc đắc tội vị thần tiên nào, dĩ nhiên vài lần muốn đẩy mình vào chỗ chết, thậm chí dùng cao thủ mạnh như vậy bày ra cạm bẫy đối phó mình.

Nếu hết thảy giống như mình đoán, kết cục tối nay là cạm bẫy bày ra cho mình, xem ra trong mắt người sau màn, mình quả thật là một nhân vật khó đối phó, lúc này mới dùng tới cái giá lớn như vậy lấy mạng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK