Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan đi theo Triệu Quảng Khánh, tới phủ đệ Đoàn Tuân, nơi này đã sớm bố trí đầy binh lính, tuy là đêm khuya, nhưng những cây đuốc trong tay binh lính lại chiếu sáng nơi này như ban ngày.
Giằng co hơn nửa đêm, lúc soát một lần từ trên xuống dưới trong phủ đệ, nhưng không có bất cứ manh mối hữu dụng gì, từ đầu đến cuối sắc mặt Triệu Quảng Khánh đều cực kỳ khó coi, vừa có vẻ phẫn nộ lại đau lòng.
Không đạt được bất cứ thứ gì, Triệu Quảng Khánh chỉ có thể thất vọng mà về, mà lục soát toàn thành tìm Đoàn Tuân nhưng không tìm được tung tích của gã, Triệu Quảng Khánh rốt cuộc xác định, tám chín phần mười Đoàn Tuân chạy rồi.
Y biết chuyện này trọng đại, suốt đêm phái người vẽ bức họa Đoàn Tuân, chẳng những hạ lệnh truy nã tại thành Thông Châu, hơn nữa phái người đưa bức họa đến các nơi của Thông Châu, toàn lực truy nã Đoàn Tuân.
Ngoài ra y lại suốt đêm viết hai bức thư thỉnh tội, một phần trình tới kinh thành, thỉnh cầu Hoàng đế giáng tội, một phần khác lại giao cho Vệ Thiên Thanh, xin Vệ Thiên Thanh chuyển cho Tổng đốc Kiều Minh Đường, khẩn cầu trị tội.
Đoàn Tuân là bộ hạ của y, lại cấu kết thổ phỉ, y tự nhiên vẫn có tội thiếu đôn đốc kiểm tra.
Vệ Thiên Thanh biết lúc này đã không phải mình có thể truy cứu, sẽ có triều đình và Tổng đốc xử lý, liền lập tức trở về doanh địa với Sở Hoan, nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày liền nhích người trở về phủ thành.
Bởi vì có thư thỉnh tội của Triệu Quảng Khánh, Vệ Thiên Thanh cũng không chậm rãi đi cùng những binh sĩ khác, hạ lệnh do Phan Phụ dẫn quân trở về, bản thân lại mang theo Sở Hoan và hơn mười tên binh sĩ cưỡi ngựa trở về phủ thành.
Hoàng hôn ngày hôm đó, đoàn người trở lại thành Vân Sơn, Vệ Thiên Thanh để Sở Hoan đi về trước, bản thân thì tới phủ Tổng đốc, Kiều Minh Đường biết được Vệ Thiên Thanh trở về, lập tức để gã tới thư phòng gặp.
Vệ Thiên Thanh vào thư phòng, không đợi Vệ Thiên Thanh nói một chữ, Kiều Minh Đường liền chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói:
- Ta đã biết hết, trước tiên ngươi ngồi xuống nói chuyện!
Y có vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Vệ Thiên Thanh không làm theo, mà quỳ rạp xuống đất, tự trách nói:
- Đại nhân, ty chức xin đại nhân trị tội!
Kiều Minh Đường đã đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, cũng không lập tức nâng Vệ Thiên Thanh dậy, chỉ đi đến bên cửa sổ, chắp hai tay sau lưng nhìn gốc cây hoa mai ngoài cửa sổ, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Đứng lên mà nói!
Trọng giọng y, có một uy nghiêm không thể kháng cự.
Vệ Thiên Thanh đứng dậy, Kiều Minh Đường liền nói:
- Ngươi dùng chim bồ câu đưa tới tin mật, ta đã thu được… Hắc Thủy Sơn biết trước, Đoàn Tuân quan phỉ cấu kết… !
Miệng y lộ ra một nụ cười lạnh, chậm rãi nói:
- Thổ phỉ ở nơi nào, binh khí ở nơi nào, Đoàn Tuân ở nơi nào, đây cũng không phải điều ta muốn biết hiện giờ, hiện giờ ta muốn biết nhất, là ai để lộ tin tức!
Vệ Thiên Thanh áy náy nói:
- Đều là ty chức quản lý không nghiêm… !
- Không liên quan tới ngươi.
Kiều Minh Đường vẫn chắp tay sau lưng nhìn hoa mai ngoài cửa sổ như cũ:
- Người biết việc này, ngoài ngươi và ta ra, Kiều Ân, Phan Phụ, Quách Dương… còn có Sở Hoan!
- Đúng!
Kiều Minh Đường tiếp tục nói:
- Bản quan cùng ngươi, tự nhiên sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Y rốt cuộc xoay người lại, chăm chú nhìn Vệ Thiên Thanh:
- Kiều Ân, Phan Phụ, Quách Dương, Sở Hoan, trong bốn người này, ngươi cảm thấy là ai?
Vệ Thiên Thanh vội đáp:
- Đại nhân, bọn họ… bọn họ đều là kẻ trung thành… !
Kiều Minh Đường không đợi gã nói xong, đã ngắt lời:
- Trong bốn người, tất có một là nội gian, đây đã không cần hoài nghi.
Y đi đến bên ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống:
- Hiện giờ ta chỉ muốn biết, trong bốn người này, nếu muốn ngươi hoài nghi một người, người đầu tiên ngươi hoài nghi chính là ai?
Vệ Thiên Thanh ngẫm nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói:
- Đại nhân, ty chức nghĩ rằng, có lẽ không phải bọn họ cố tình để lộ tin tức, chỉ sợ là có ẩn tình khác… !
Kiều Minh Đường gật đầu nói:
- Ta biết ý của ngươi, ngươi cảm thấy mấy người này đều trung thành có thể tin tưởng, bọn họ chưa chắc đã bán chúng ta, chỉ là có thể nói lọt miệng ở nơi nào, cho nên bị người có tâm tư biết được, lúc này mới để lộ tin tức.
Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:
- Ty chức cho rằng có khả năng này.
Đôi mắt Kiều Minh Đường thoáng hiện tinh quang, bình tĩnh nói:
- Mặc dù như thế, đó cũng là nội gian, cho dù vốn không phải nội gian, bên cạnh hắn cũng nhất định tiềm tàng nội gian… Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng, bản quan kiêng kị nhất, đúng là có người đâm sau lưng ta.
Vệ Thiên Thanh vẻ mặt ác liệt, lại không nói gì.
Kiều Minh Đường bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, mới nói:
- Thông Châu có một vạn loạn dân, cũng không so được với một tên nội gian cất giấu bên người chúng ta. Một vạn loạn dân, một đội quân có thể bình định, nhưng một gã nội gian, lại có thể khiến bản quan rơi vào tuyệt cảnh, cho nên… bản quan tuyệt đối không cho phép bên người có người như vậy!
Y nhìn chằm chằm Vệ Thiên Thanh, lại hỏi một lần nữa:
- Ngươi nói, ai hiềm nghi lớn nhất?
Vệ Thiên Thanh ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Nếu nói bốn người này có một người là nội gian, như vậy người có hiềm nghi lớn nhất là Sở Hoan!
- Không sai.
Kiều Minh Đường chậm rãi nói:
- Ba người Kiều Ân kia, đều trải qua nhiều khảo nghiệm, cũng đi theo chúng ta rất nhiều năm… Chỉ có Sở Hoan, mới đến, thậm chí lai lịch không rõ, nếu có nội gian, tự nhiên người đầu tiên nghĩ tới là hắn!
Vệ Thiên Thanh lập tức nói:
- Đại nhân, nhưng ty chức tuyệt đối không tin Sở Hoan là nội gian.
- Sở Hoan có phải nội gian hay không, hiện giờ hai ta không thể xác định.
Kiều Minh Đường nói:
- Nếu ta xác định Sở Hoan thật sự là nội gian, hắn tất nhiên không về được phủ Vân Sơn!
Vệ Thiên Thanh tiến lên một bước, nhẹ giọng hỏi:
- Đại nhân, không biết ngài có cách nhìn thế nào?
- Hiện giờ bản quan hoài nghi nhất vẫn là Sở Hoan, nhưng bản quan lại hoàn toàn cảm thấy Sở Hoan không có khả năng nhất.
Kiều Minh Đường nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, chậm rãi nói:
- Nếu Sở Hoan thật sự là nội gian, hao tổn tâm cơ tới gần bản quan và ngươi, tuyệt đối sẽ không có động tác sớm như vậy. Nếu hắn thật sự giấu một thanh đao, muốn ra tay tất sẽ dồn bản quan vào chỗ chết, mà không phải dễ dàng bại lộ bởi chuyện ở Thông Châu!
Vệ Thiên Thanh chắp tay nói:
- Đại nhân anh minh!
Kiều Minh Đường thở dài, nói:
- Vệ Thống chế, hiện giờ trong lòng bản quan cảm thấy hơi bất an. Ngay trước khi ngươi tiến đến, bản quan còn đang suy nghĩ, có phải làm một mẻ, khỏe suốt đời hay không!
- Làm một mẻ, khỏe suốt đời?
Vệ Thiên Thanh nhíu mày, có chút nghe không hiểu.
Kiều Minh Đường nói:
- Nếu bốn người kia đều có thể là nội gian, bản quan nghĩ tới liền một lưới bắt hết, thà rằng giết sai một ngàn, không thể buông tha một người… !
- Đại nhân, tuyệt đối không thể.
Vệ Thiên Thanh cả kinh nói:
- Hiện giờ đúng là lúc đại nhân cần dùng người, mấy người này đều là nhân tài có thể đảm đương một phía, tuyệt đối không thể tự chặt cánh tay.
Kiều Minh Đường thở dài:
- Đúng là bản quan hiểu rõ điểm này, mới không có hạ quyết tâm. Nhưng ngươi phải biết rằng, ngoại trừ Sở Hoan, mấy người khác hiện giờ đều tay nắm binh quyền, cũng có uy vọng và mạng lưới quan hệ không nhỏ trong Cấm vệ quân, một khi có biến… !
Thần sắc trên mặt y lạnh lùng xuống, trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- Vệ Thống chế, việc này giao cho ngươi xử lý, ngươi nhanh chóng tra ra nội giản, bản quan tuyệt đối không cho phép có cái đinh tồn tại bên người như vậy!
Y chăm chú nhìn Vệ Thiên Thanh, chậm rãi nói:
- Bản quan biết ngươi vô cùng coi trọng Sở Hoan, nhưng người muốn làm chuyện lớn, lại không thể có lòng đàn bà, nếu hắn thật sự có hiềm nghi, như vậy ngươi cũng nên biết làm thế nào!
Vệ Thiên Thanh vẻ mặt ngưng trọng, chắp tay nói:
- Ty chức hiểu được!
Gã lấy thư thỉnh tội của Triệu Quảng Khánh từ trong lòng ra trình lên, Kiều Minh Đường nhận lấy, liếc một lần, thản nhiên cười nói:
- Triệu Quảng Khánh này lại dùng trò cũ, việc này không có quan hệ trực tiếp với hắn, nhiều nhất triều đình cũng chỉ phạt lương bổng mà thôi, sẽ không làm gì hắn… !
Y lập tức lắc đầu thở dài:
- Lòng người khó dò, bên người hắn có nội gian như Đoàn Tuân, bên người bản quan cũng có một gã nội gian như vậy. Chỉ là hắn đã biết nội gian là ai, mà bản quan vẫn chưa rõ ràng… !
…
…
Lúc này Liễu béo đang cùng Sở Hoan trở về nhà, nhìn thấy Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa, dường như đầy bụng tâm sự nghĩ tới cái gì, Liễu béo cũng không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Bất tri bất giác, đã đi tới con phố nhà Sở Hoan, dường như Sở Hoan vẫn còn đang suy nghĩ.
Trong lòng Sở Hoan quả thật đang có chuyện suy nghĩ.
Chuyện Thông Châu còn đang xoay quanh trong đầu hắn, tuy rằng cuối cùng tra ra Đoàn Tuân là nội gian, nhưng Sở Hoan vẫn cảm thấy chuyện hơi không thích hợp, rất nhiều chi tiết đảo qua đảo lại trong đầu hắn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện Thông Châu vô cùng quái dị.
Ngoài đó ra, hắn tự nhiên cũng nghĩ tới vấn đề Kiều Minh Đường quan tâm nhất, trước lần hành động này, chỉ có mấy người biết kế hoạch, nhưng kế hoạch đã bị sớm tiết lộ ra ngoài, điều này cũng cho thấy trong Cấm vệ quân tất có nội gian.
Hắn biết rõ, bản thân hiềm nghi nhất định là lớn nhất, chỉ sợ không ít người hiện giờ đang hoài nghi mình. Nhưng Sở Hoan lại rõ ràng, nếu tực sự là nội gian, chỉ có thể là một trong ba người Kiều Ân, Quách Dương và Phan Phụ.
Hắn tiếp xúc với ba người này cũng không nhiều, cũng không rõ ràng lắm chi tiết của bọn họ, nhưng cũng không thể nào phán đoán ra trong ba người này rốt cuộc ai mới thật sự là nội gian. Hoặc là nói, ba người cũng không phải nội gian, lần tiết lộ kế hoạch này, có ẩn tình khác?
Một hồi tiéng ồn ào cắt đứt suy nghĩ của Sở Hoan, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy bất tri bất giác đã đến cửa nhà mình, lại nghe trong nhà phía trước mình tuyền đến một hồi kêu la. Sở Hoan nhíu mày, liền thấy hai người chật vật đi ra từ cửa chính, người đi đầu là một nam tử gầy yếu quần áo màu đen, nhìn qua đã hơn ba mươi, một bàn tay mang bao, tay kia ôm đầu, vô cùng chật vật, phía sau còn có một phụ nhân đi theo, hai sáu hai bảy tuổi, mặc áo bông màu tím, trang điểm đậm đặc, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ, đang chạy ra ngoài cửa, trong miệng lại la lớn:
- Hiện giờ phát tài, ngay cả người nhà mình cũng không nhận, chưa từng thấy qua người như vậy… Ngươi rốt cuộc cũng phải để chúng ta vào nhà nói chuyện mới đúng… !
Lại nghe được một tiếng rầm rầm, cánh cửa chính đã đóng chặt lại.
Liễu béo ngòi trên lưng ngựa mệt mỏi buồn ngủ, nhìn thấy cảnh này, tinh thần phấn chấn, thúc ngựa tiến lên, lớn tiếng quát:
- Thật to gan, các ngươi là ai, sao dám gây rối trước phủ Vệ tướng?
Đôi nam nữ này nhìn thấy Liễu béo một thân giáo trụ,