Hiên Viên Thắng Tài là người thông minh, nên nói ngay:
- Đến như Hoàn châu cũng còn có tin tức. Kiều Tổng tổng đốc Tây Sơn đạo phái Vệ Thiên Thanh suất lĩnh hai ngàn binh mã xông thẳng tới Hoàn châu thành. Trước tiên, khống chế Hoàn châu. Mọi việc đúng như Sở đại nhân đã dự liệu, quân Hoàn châu đang chuẩn bị tiến quân về Thái Nguyên. Chỉ tiếc còn chưa kịp xuất phát, đã bị quân của Vệ Thiên Thanh bao vây. Quân Hoàn châu, kể cả mười Thiên hộ đều bị khống chế. Tri châu Hoàn châu tạm thời bị giam lỏng. Viên Tổng đốc đã phái người tới áp giải chúng tới Thái Nguyên.
Sở Hoan nói:
- Hoàn châu tất nhiên là người của Thiên Môn đạo. Tuy nhiên cũng không phải là toàn bộ quan viên. Loại chuyện này càng ít người biết càng tốt. Chúng ta không thể bỏ sót Thiên Môn đạo chúng, nhưng cũng không thể oan uổng quan viên triều đình.
Hiên Viên Thắng Tài:
- Viên Tổng đốc minh bạch điểm này, nên sẽ phải thẩm vấn cẩn thận.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc:
- Hôm nay là ngày mấy?
- Năm mới đã qua hai ngày rồi.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Đại nhân, lần này đúng là đã vất vả cho ngài, phải đón năm mới dưới mặt đất.
Đêm Sở Hoan đuổi theo Lâm Đại Nhi rồi rơi vào cạm bẫy là ngày 28 tháng chạp. Hôm nay đã la ngày mồng 2 năm mới, như vậy, hắn đã ở trong mật thất bốn ngày.
Nói cách khác, hắn và Lâm Đại Nhi đã cùng nhau trải qua giao thừa trong mật thất.
Hiên Viên Thắng Tài dẫn người ở bên ngoài tìm cách cứu viện Sở Hoan. Sở Hoan nhìn thấy bát súp đã nguội, lúc này mới cầm lấy, đưa qua cho Lâm Đại Nhi uống.
Lâm Đại Nhi cũng không biết là đã hoàn toàn tin tưởng Sở Hoan hay chưa, nhưng vẫn chịu uống hết bát súp.
Cứ thế qua thêm một ngày nữa. Sở Hoan nghe tiếng đục đá vang lên. Lập tức nghe tiếng Hiên Viên Thắng Tài nói vọng xuống:
- Sở đại nhân, hai người tránh sang một bên, phiến đá kim cương này sắp thông rồi.
Sở hoan ngạc nhiên nói:
- Các ngươi tìm được binh khí gì?
- Lần trước chọc thủng nó, là nhờ cây trường thương Viên Tổng đốc đã gìn giữ lâu năm. Đó chính là thần binh lợi khí năm đó Thánh thượng ban cho Tổng đốc.
Hiên Viên Thắng Tài cười nói:
- Tuy nhiên trường thương cũng chỉ có thể xuyên thấu một lỗ thủng to. Đại nhân, ngài còn nhớ bên bờ sông Kính, ngài và mạt tướng đã nhặt được một binh khí không?
- Ngươi nói là… Hàn Nguyệt Nhận?
Sở Hoan nhướng mày.
Hắn nhớ rõ, khi Tiêu Thần đeo đao ám sát hắn tại sông Kính giang, lúc đó đã cảm thấy thanh loan đao kia cực kỳ cổ quái. Sau đó, hỏi thăm Hiên Viên Thắng Tài mới biết đó là thanh Hàn Nguyệt Nhận.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Đúng vậy Viên Tổng đốc đã hạ lệnh niêm phong tất cả cửa hàng cửa hiệu Lục gia sở hữu. Còn có kho lương của bọn chúng, hôm nay cũng đã niêm phong. Hai ngày này, người của Hình Bộ Tư đang kê biên tài sản tại Lục viên, thu nạp được rất nhiều thứ. Hàn Nguyệt Nhận này cũng được tìm thấy, vốn giao cho Hộ bộ ghi chép trong sổ sách, tuy nhiên dụng cụ bình thường khó có thể mở được kim cương này, nên mạt tướng nghĩ đến Hàn Nguyệt hận kia, liền phái người đi tìm Viên Tổng đốc, xin ngài ấy chuyển thanh Hàn Nguyệt Nhận này tới.
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Hiệu quả thế nào?
- Đại nhân, thanh Huyết Ẩm Đao kia của ngài, là thần binh lợi khí mà mạt tướng từng được chứng kiến, nhưng thanh Hàn Nguyệt Nhận này thực sự không kém bao nhiêu.
Hiên Viên Thăng Tai cảm thán nói:
- Một đao cắt xuống, kim cương căn bản không ngăn cản nổi, giống như cắt đậu phụ vậy… !
Sở Hoan thở dài:
- Hiên Viên tướng quân hơi khoa trương rồi!
Hiên Viên Thăng Tai cười lên ha ha, lập tức nói:
- Đại nhân, sắp được rồi, mọi người cẩn thận một chút… !
Chiếc giường kia cách khối kim cương này một đoạn, nên Sở Hoan cũng không lo lắng, nói:
- Các ngươi không cần lo lắng, không tổn thương tới ta.
Lập tức, chợt nghe một tiếng rắc vang lên, Sở Hoan liền thấy đá vụn phía trên rơi xuống dưới. Lâm Đại Nhi vốn đang mơ màng thiếp ngủ, nghe được tiếng này, hơi mở to mắt. Nàng đương nhiên cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, chẳng qua lúc này Sở Hoan chỉ chú ý đến đá vụn đang rơi xuống, lại không chú ý tới vẻ hoảng hốt trong mắt Lâm Đại Nhi.
…
Phủ Tổng đốc.
Viên Sung Thượng mấy ngày nay có thể nói là bận rộn sứt đầu mẻ trán. Ngực lão bị Mộc Tướng quân đả thương, nhưng dưới tình thế trước mắt, lão đành mang theo tổn thương làm việc, chuyện quan trọng nhất dĩ nhiên là hạ lệnh giới nghiêm tất cả các Châu của An Ấp Đạo.
Phái người đưa tin, thông báo tất cả Châu, tất cả Châu thành phải đóng cửa thành sớm hơn trước kia một canh giờ, buổi sáng mở cửa muộn một canh giờ, hơn nữa sau khi trời tối, tất cả Châu thành phải tăng cường nhân thủ tuần tra ban đêm, dân chúng trong thành không được phép qua lại trong đêm, ngay cả phố phường trong đêm, cùng với thanh lâu nhạc phường…đều phải tạm ngừng kinh doanh chỉnh đốn.
Tuy rằng Mộc Tướng quân đã chết, quần long không đầu, nhưng Viên Sung Thượng vẫn chưa yên tâm, mà gắng sức muốn gượng qua đầu ngọn gió này, ai biết những loạn đảng Thiên Môn kia có thể đột nhiên nổi loạn hay không.
Ngay cả thành Thái Nguyên, lúc này được trọng binh bảo hộ, sau khi đánh tan quân Hoàng gia tạ hồ Ngọc Tỏa, binh mã vây khốn hồ Ngọc Tỏa cũng được nhanh chóng điều đến thành Thái Nguyên, chỉ là không để cho Châu quân vào thành, ngoại trừ Cấm Vệ Quân phủ Tổng đốc vào thành tăng cường phòng thành, mấy ngàn Châu quân tạm thời hạ trại đóng ngoài bốn cửa của thành Thái Nguyên, trạng thái như gặp đại địch.
Trên thực tế dân chúng thành Thái Nguyên cũng không biết vừa mới trải qua một trận mưa gió lớn, hành động của quan phủ, trong mắt rất nhiều người, dường như là nhằm vào loạn đảng Hoàng gia mà thôi.
Dân chúng trong thành trải qua một năm mới coi như bình yên, chẳng qua so sánh với những năm qua, năm mới lần này dường như quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Dựa theo lệ cũ của những năm qua, giao thừa mọi người ăn xong cơm tất niên, đều ra đường náo nhiệt một phen.
Thật ra đêm giao thừa rất nhiều tiết mục, có trận đấu thuyền, múa lân, múa rồng tổ chức tại tất cả các sông, các đường trong thành Thái Nguyên, số lượng cũng không ít, những năm qua thành Thái Nguyên đều sẽ rất náo nhiệt.
Tuy nhiên những tiết mục năm nay đều bị tạm thời hủy bỏ trước lễ mừng năm mới một ngày, hơn nữa nha môn còn dán bố cáo, giao thừa, tất cả các hộ mừng năm mới trong nhà mình, không được ra ngoài, hết thảy tiết mục đều không được phép cử hành, hơn nữa quan binh tuần tra khắp nơi trong thành, đêm đông giá rét, không có vui mừng 30 tết, cả tòa thành có vẻ rét lạnh.
Viên Sung Thượng hiện giờ quan tâm nhất đúng là tình hình tại Chước Tử Lĩnh.
Tin tức cũng truyền tới, nhân mã của Phương Thế Hào xem như đã khống chế Tiềm Long Quật.
Thiên Môn đạo chúng tại Tiềm Long Quật hoặc chết hoặc tổn thương hoặc trốn hoặc bắt làm tù binh, đại bại tán loạn, nhưng cơ quan trong Tiềm Long Quật rất nhiều, nên binh sĩ thương vong cũng không nhẹ.
Phương Thế Hào phát tới tin tức đầu tiên là tin tốt, nhưng Viên Sung Thượng còn chưa vui mừng, người của Phương Thế Hào lại tới báo tin, Thiên Môn đạo đồ tại Tiềm Long Quật, là dân chúng bị đầu độc tập trung một chỗ, muốn chiếm đoạt Tiềm Long Quật lần nữa, hơn nữa thế lực không kém, nghe nói lập tức tụ tập hơn ngàn người, hơn nữa số lượng còn đang gia tăng.
Sau khi Viên Sung Thượng biết được, biết rõ chuyện tình còn xấu hơn dự đoán của mình rất nhiều.
Lão đã biết được từ miệng Sở Hoan, Tiềm Long Quật Chước Tử Lĩnh là kho binh khí bí mật của Thiên Môn đạo đồ, nơi đó chứa rất nhiều binh khí áo giáp. Thiên Môn đạo đồ tụ tập dân chúng muốn đoạt lại Tiềm Long Quật mục đích hết sức đơn giản, chúng muốn cướp vật tư bên trong Tiềm Long Quật.
Một khi bị Thiên Môn đạo đồ đắc thủ, những binh khí kia sẽ nhanh chóng được trang bị tới tay những dân chúng kia, cho dù là một đám ô hợp, nhưng một khi đám ô hợp này gây ra thanh thế, Thiên Môn đạo chúng tại An Ấp Đạo vẫn sẽ nhanh chóng ba động, đến lúc đó An Ấp vẫn sẽ đại loạn.
Lão đương nhiên không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Lão phân phó 2000 binh mã nhanh chóng tiến tới tiếp viện, cho dù thế nào cũng phải bình định đợt bạo loạn này tại Chước Tử Lĩnh, tuy nhiên tin tức bên kia vẫn chậm chạp không bao tới, điều này khiến cho Viên đại Tổng đốc hơi nôn nóng bất an.
Lúc này lão thầm muốn Sở Hoan nhanh chóng tới, giải quyết việc cấp bách trước mắt.
Thật lòng mà nói, trong lòng Viên Sung Thượng có vài phần khâm phục Sở Hoan, cũng có vài phần cảm kích.
Nếu như không phải Sở Hoan thấy rõ tiên cơ, đoán trước âm mưu của địch, chỉ sợ tường thành Thái Nguyên lúc này đã phấp phới cờ xí Thiên Môn Đạo, cái đầu trên cổ của mình chỉ sợ cũng đã treo trên cửa thành thị chúng.
- Lão gia, Tam phu nhân khóc muốn gặp ngài.
Ngoài cửa truyền tới thanh âm:
- Nàng nói chỉ cần gặp mặt ngài một lần cũng được… !
Viên Sung Thượng tâm tình không tốt, lập tức quát lạnh:
- Không phải ông đã từng nói, trông thật chặt tiện nhân kia, đừng để nàng chạy sao!
Lão cười lạnh:
- Nàng còn có mặt mũi nào dám gặp ông?
- Tam phu nhân nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình.
Ngoài cửa vang lên thanh âm:
- Nàng nói từ đầu tới cuối nàng đều chưa từng muốn hại ngài… !
Viên Sung Thượng cười lạnh lùng, lão hơi trầm ngâm, cuối cùng thuận tay cầm lên một thanh bội đao, đi tới một viện trong phủ, viện này đã phái hơn mười người hộ vệ chung quanh. Viên Sung Thượng đến ngoài phòng, một cước đá văng cửa, một tiếng rắc vang lên. Tam phu nhân bị khóa sắt khóa hai tay hai chân trong phòng lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Viên Sung Thượng đằng đằng sát khí ở bên ngoài, hai mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra:
- Lão gia, ngài… ngài … rốt cuộc chịu tới gặp thiếp thân rồi… !
Viên Sung Thượng thần sắc lạnh lùng:
- Ta tới gặp ngươi, chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý cung khai chuyện tình của Thiên Môn Đạo hay không? Ngươi biết được bao nhiêu chuyện của Thiên Môn Đạo?
Tam phu nhân nước mắt như mưa, run giọng nói:
- Lão gia, thiếp thân bị buộc đấy, thiếp thân chỉ là một tỳ nữ dâng trà, được lão gia để ý, cưới về nhà, là bọn chúng bức thiếp thân… !
Viên Sung Thượng lạnh nhạt nói:
- Cho dù bọn chúng bức ngươi, sao ngươi không nói cho ta?
- Chúng nói, nếu nói cho lão gia một chữ, sẽ giết chết lão gia.
Tam phu hân khóc sướt mướt nói:
- Lão gia, thiếp thân sợ chúng gia hại ngài, đành nghe bọn chúng phân phó. Chúng hứa hẹn, chỉ cần nghe chúng nói, chúng cam đoan sẽ không gia hại lão gia… Thiếp thân đi theo lão gia nhiều năm như vậy, cẩn thận từng li từng tí phục thị, chẳng lẽ lão gia cảm thấy thiếp thân thật sự muốn hại ngài?
Viên Sung Thượng nghe tiếng khóc nhu nhược của nàng, thấy bộ dáng yếu ớt của nàng, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như lúc trước, lão nắm chặt bội đao, liền thấy trong mắt Tam phu nhân tràn đầy vẻ cầu xin, nức nở nói:
- Lão gia, thiếp thân thực sự xin lỗi ngài, tội đáng chết, thầm muốn nhìn thấy ngài lần cuối cùng, ngài là ân nhân của thiếp thân, còn là nam nhân yêu nhất trong lòng thiếp thân, thiếp thân… !
Nước mắt nàng rơi xuống như mưa, cúi đầu xuống, khóc rống không thành tiếng.
Viên Sung Thượng thấy bộ dáng mảnh mai của nàng, nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ngươi biết rõ thứ gì, đều nói ra, ta… có lẽ có thể giảm bớt tội cho ngươi!
Tam phu nhân ngẩng đầu nhìn Viên Sung Thượng, hai mắt đẫm lệ:
- Lão gia, thiếp thân có gì không thể nói với ngài?
Đôi mắt y hệt nước hồ thu của nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Viên Sung Thượng, điềm đạm đáng yêu nói:
- Lão gia, thiếp thân sẽ nói hết cho ngài biết tất cả những gì bản thân mình biết… Thật ra, người bị thiêu chết, căn bản không phải… Mộc Tướng quân!