Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao Chu Lăng Nhạc cũng không phải người hời hợt. Cam Hầu đã nói đến vậy, y đương nhiên hiểu ý, cười nhạt, nói:

- Cam Hầu, có gì cứ nói, không cần vòng vo.

- Bên ngoài có một chiếc xe ngựa, ở đây bổn tướng cũng có một mệnh lệnh Sở Đô đốc và bổn tướng cùng ký.

Cam Hầu cười nói:

- Ngươi tự mình chọn lựa, chỉ cần bổn tướng thấy lý do của ngươi thích hợp, thì người có thể ngồi xe ngựa về Thiên Sơn ngay, mang theo mệnh lệnh này ngươi cũng có thể đến Thiên Sơn, mang theo tộc nhân của ngươi.

Cam Hầu dựa vào ghế, chậm rãi nói:

- Nếu ngươi không có lý do, cũng đồng nghĩa với việc ngươi đã đưa ra lựa chọn, vậy ngươi cũng đừng trách chúng ta không cho ngươi cơ hội.

Sau một hồi yên lặng, Chu Lăng Nhạc cuối cùng cũng lên tiếng:

- Tại sao Sở Hoan lại nương tay với ta?

- Ta cũng không biết.

Cam Hầu thản nhiên nói:

- Chỉ là theo ta được biết, Sở Hoan và người không hề có oán hận riêng tư, hơn nữa hắn còn tán dương ngươi, có thể xem trọng ngươi vài phần, cũng có thể Sở Tổng đốc rộng lượng, muốn cho ngươi một lối thoát...!

Y nhắm mắt lại:

- Bây giờ ngươi có thể nghĩ.

Mấy người Hầu Kim Cương bên cạnh nhìn nhau, không nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Hai bên đều yên lặng, Sở Hoan không hề xuất hiện.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của Chu Lăng Nhạc:

- Nếu ngươi nhất định muốn có lý do, vậy chỉ có một khả năng.

Cam Hầu không nói gì.

- Bản đốc trấn giữ Thiên Sơn, nhưng là một văn nhân, có nhiều chuyện không tự mình làm chủ được.

Chu Lăng nhạc chậm rãi nói:

- Như những gì ngươi nói, tội khởi binh chỉ về võ tướng...!

Nói đến đây, y dừng lại một chút, mấy người Hầu Kim Cương biến sắc.

Cam Hầu không nói chuyện.

- Mấy người Hầu Kim Cương tay nắm binh quyền, thấy Tây Bắc rung chuyển, liền có ý làm phản...!

Chu Lăng Nhạc từ từ nói:

- Đa số các tướng lĩnh trong quân đều một lòng chiến đấu, ép bản đốc khởi binh, bản đốc không còn cách nào, mới phải khởi binh đánh Tây Quan...Ngươi thấy đó có phải lý do không?

Sắc mặt đám người Hầu Kim Cương trong nháy mắt đã sầm lại.

Cam Hầu mở mắt, nói:

- Đây đương nhiên là một lý do rất tốt. Từ xưa đến nay tướng lĩnh ép chủ nhân khởi binh không phải là ít. Lý do này có thể thực sự giúp ngươi thoát tội. Nhưng ngươi đã từng nghĩ, võ tướng bức ép không phải chuyện một hai người có thể làm được, mà cần một nhóm người. Một khi nhóm người đó thực sự ép ngươi chính là đại nghịch bất đạo, ngươi đương nhiên có thể bị xử lý nhẹ, nhưng kết cục của bọn chúng sẽ vô cùng thê thảm. Dù có khoan dung thế nào thì tội danh đại nghịch bất đạo là chu di tam tộc, như vậy đã là khoan dung rồi. Mấy người Hầu Kim Cương cộng thêm gia tộc bọn họ cũng lên đến trăm người, những người này sẽ vì lý do của ngươi mà phải chết.

Chu Lăng Nhạc thản nhiên nói:

- Ngươi chỉ cần một lý do, lại không cho ta nghĩ đến những chuyện phía sau.

- Ta chính xác không cho ngươi nghĩ những chuyện sau đó, chỉ để ngươi đưa ra kết quả lựa chọn.

Cam Hầu từ từ nói:

- Không thể phủ nhận, đây là lý do tốt nhất của ngươi, nhưng cũng là lý do tàn khốc nhất. Những lựa chọn của ngươi hoặc là hy sinh những tướng lĩnh từng theo ngươi và gia tộc của họ để bảo toàn ngươi và gia tộc ngươi; hoặc là ngươi hy sinh tính mạng mình để bảo toàn mạng sống cho gia tộc họ, chọn cái nào bây giờ ngươi có thể cho ta kết quả.

Chu Lăng Nhạc do dự một chút, rồi nói:

- Hiện nay Thiên Sơn đã trong tay các ngươi, muốn chém muốn giết cũng đều trong sự khống chế của các ngươi.

Dừng một hồi, y nói tiếp:

- Ta có thể bảo đảm, ta và gia tộc ta nhất định rời khỏi Tây Bắc, quyết không đặt chân đến Tây Bắc.

- Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?

Cam Hầu hỏi một lần nữa:

- Một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ có vô số đầu rơi xuống, đám người Hầu Kim Cương cũng đã từng tận lực bán mạng cho ngươi. Ngươi thực sự muốn hy sinh bọn họ để bảo toàn gia tộc mình?

- Bản đốc chỉ hỏi ngươi, các ngươi nói lời có giữ lời?

Chu Lăng Nhạc lạnh lùng nói.

Cam Hầu cười nói:

- Xem ra ngươi không hổ danh là kiêu hùng một thời, ngươi đã có thể hy sinh Hoàng Trụ bọn họ, đương nhiên cũng có thể không quan tam đến mấy người Hầu Kim Cương.

- Bọn họ đều là bộ hạ của bản đốc, bản đốc tin rằng bọn họ đều nguyện hy sinh vì bản đốc.

Chu Lăng Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt Cam Hầu nói:

- Thực ra bản đốc cũng biết suy nghĩ của Sở Hoan, hắn giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đường hoàng, không dám khinh xuất ra tay với ta, nhưng lại lo ta gây dựng lại, chỉ có tiêu diệt mấy người Hầu Kim Cương thì mới là nhổ cỏ tận gốc. Bản đốc không còn ai nữa thì có thể gối cao đầu. Sở Hoan đã muốn thấy kết quả như vậy, bản đốc sẽ tác thành cho hắn.

Cam Hầu chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Lăng Nhạc, thở dài:

- Chu Lăng Nhạc, ngươi cũng biết trước cuộc chiến ở mã tràng, Sở Hoan làm như thế nào? Hắn từng lập lời thề với tướng lĩnh ba quân, sẽ xông pha đến cùng cùng tướng sĩ, bất cứ ai thấy hắn rút lui trên chiến trường đều có thể giết hắn. Nhưng hắn đã tuân theo lời thề của mình, xông pha cùng chiến sĩ ngoài chiến trận, hãy nhìn lại Chu Lăng Nhạc ngươi. Thắng bại của trận chiến này sớm đã định rõ ràng.

Chu Lăng Nhạc từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Bản đốc đã nói lý do cho các ngươi rồi, có giữ lời hay không là do các ngươi.

- Ngươi thực sự chọn như vậy?

Cam Hầu lắc đầu than:

- Nhóm Hầu Kim Cương vì ngươi quyết chiến đến cùng, với ngươi có thể nói là rất trung thành, nhưng ngươi lại dễ dàng trở mặt, vứt bỏ bọn họ, thậm chí không tiếc hy sinh mấy trăm mạng người, chỉ để bảo toàn Chu gia nguơi. Chu Lăng Nhạc, thủ đoạn của ngươi thực sự vô cùng độc ác, thật khiến người khác rùng mình. Bổn tướng tin rằng, nếu nhóm người Hầu Kim Cương biết được sự lựa chọn của ngươi chắc chắn sẽ nản lòng.

Hầu Kim Cương đã nắm chặt hai nắm tay lại, trợn hai mắt. Minh Quý lại nhắm chặt mắt lại, như đang dưỡng thần, không chút kinh ngạc. Ánh mắt Cố Lương Trần lại rất giận giữ, Tôn Xán lại cười nhạt.

Minh Quý và Tôn Xán đều là tướng lĩnh bộ binh, cũng đều xuất thân từ Cấm Vệ binh, theo Chu Lăng Nhạc từ lâu, còn Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần thuộc kỵ binh, lúc đó tướng linh bộ binh và kỵ binh đều một lòng.

- Ầm!

Trên bàn vang lên một tiếng vang lớn, Hầu Kim Cương đấm mạnh lên bàn, chén đĩa trên bàn chấn động, nước tràn khắp bàn, một vò rượu rơi xuống đất, “leng keng” một tiếng rồi vỡ nát, mùi rượu tỏa khắp nơi, nhưng nỗi đau trong lòng đám người Hầu Kim Cương thì còn xa xót hơn nhiều.

Bọn họ đều tận trung trên chiến trường, xông pha giết địch đến giây cuối cùng, trước khi bị bắt vẫn không từ bỏ, nhưng Chu Lăng Nhạc lại không hề do dự, lại có thể dễ dàng vứt bỏ các tướng lĩnh.

Lúc này Minh Quý cũng mở mắt ra, liếc nhìn Hầu Kim Cương, thản nhiên nói:

- Sao phải tức giận? Ngươi luôn một lòng hiếu trung với y, lẽ nào không biết nhân cách của y? Làm quân nhân trên sa trường, đương nhiên là phải giết đến cùng, điều này không liên quan đến trung hiếu.

Chu Lăng Nhạc đương nhiên đã nghe thấy âm thanh bên cạnh truyền đến, y giật mình, nhanh chóng nghe ra giọng của Minh Quý.

Minh Quý vẫn là lão tướng của Cấm Vệ quân, theo Chu Lăng Nhạc đã nhiều năm, Chu Lăng Nhạc đương nhiên cũng rất quen giọng lão. Nghe thấy giọng quen thuộc đó liền nghĩa ngay đến Minh Quý, y biến sắc, nhìn Cam Hầu, lạnh lùng nói:

- Bên cạnh là ai?

- Ít nhất là những người mà ngươi không dám gặp mặt bây giờ.

Cam Hầu ngồi xuống, than thở:

- Mỗi lời của ngươi bọn họ đều nghe rất rõ ràng. Ta chỉ muốn cho bọn họ biết người mà bọn họ tận trung là tên phản đồ đê tiện như thế nào.

Chu Lăng Nhạc vừa sợ vừa giận, liền nắm lấy bầu rượu trên bàn, hung hăng lao đến chỗ Cam Hầu.

Cam Hầu là nhân vật thế nào? Y né người một cái, nhảy khỏi ghế, bầu rượu nện xuống mặt ghế, vò rượu nằm trên ghế “banh” một tiếng, vỡ tan. Chu Lăng Nhạc quay người lao thẳng ra cửa, đá văng một cái liền thấy mấy người đứng ngoài ngăn lại, ánh đao sáng lóa.

Lưỡi đao của mấy người lính nhằm thẳng về phía Chu Lăng Nhạc.

Cam Hầu ở phía sau cười nhạt:

- Chu Lăng Nhạc, Sở đốc có lời bình cho ngươi, nói không sai chút nào, tự tạo nghiệt, không thể sống. Quả đúng vậy.

Dừng lại một chút rồi y nói tiếp:

- Người đâu, bắt Chu Lăng Nhạc lại, nhốt vào tử lao, chờ Sở đốc xử lý.

Mấy tên binh lính lao đến như hổ báo, Chu Lăng Nhạc cố chống cự nhưng không thể chống lại được mấy binh sĩ tráng kiện như vậy, trong nháy mắt y đã bị trói lại. Mấy tên lính kia cũng không nói gì, liền lôi y ra ngoài. Chu Lăng Nhạc cao giọng thét:

- Cam Hầu, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, không được chết yên lành. Sở Hoan, ngươi ra đây cho bản đốc, ngươi lập mưu hại ta, tiểu nhân, tiểu nhân...!

Y vừa hét vừa bị lôi đi, giọng ngày một nhỏ.

Mấy người Hầu Kim Cương ngơ ngác ngồi trên ghế, lúc này không ai nói gì, cũng có thể nói bọn họ không biết làm gì, cũng không biết nên nói gì.

Đến khi tiếng bước chân nhỏ lại mấy người đó mới lấy lại tinh thần, rồi thấy bóng người từ cửa hông đi ra, hắn mặc áo bình thường, nhìn có vẻ như cậu ấm công tử gia đình thân sĩ thông thường.

Thấy người đến còn trẻ, có 26, 27 tuổi, không hẳn tuấn tú nhưng đường nét rõ ràng, khí độ bất phàm, tràn ngập vẻ đẹp của nam tử.

Mấy người nhìn nhau. Trừ Cố Lương Trần , những người khác không chạm mặt Sở Hoan. Trên chiến trường, Cố Lương Trần đã từng giao đấu, nhưng chưa được 3 hồi đã bị Sở Hoan đánh xuống ngựa. Lúc đó, Sở Hoan mặc áo giáp, uy phong lẫm liệt, không giống với bộ dạng bây giờ. Cố Lương Trần nhìn hắn, lúc này mới nhận ra, thất thanh nói:

- Sở... Sở Hoan!

Mấy người kia nghe thấy vậy mới biết người trẻ tuổi đứng trước mặt mình là Tổng đốc Tây Quan, đều kinh ngạc. Lúc này Sở Hoan chắp tay, cười nói:

- Các vị tướng quân, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, hôm nay bản đốc chỉ muốn uống với các vị, không say không về, không biết ta có được vinh hạnh đó không?

Hầu Kim Cương nhìn Sở Hoan dò xét một hồi, vẫn chưa tin:

- Ngươi... Ngươi chính là Sở Hoan?

- Đúng là Sở Hoan.

Sở Hoan cười nói:

- Hầu tướng quân, trên chiến trường, ngài uy phong lẫm liệt, dũng mãnh nhất ba quân, khiến người khác khâm phục.

Hầu Kim Cương nhìn xung quanh không thấy ai, chỉ có Sở Hoan ở đó, không kìm được, nói:

- Sở Hoan, ngươi to gan thật. Một mình ngươi đến đây, tay không tấc sắt. Nếu bây giờ 4 người chúng ta cùng động thủ, liền có thể bắt được ngươi, lẽ nào ngươi không có chút phòng bị nào?

Sở Hoan cười ha hả, nói:

- Trên chiến trường, mỗi người một lập trường, sống chết đánh nhau, hôm nay chiến tranh đã kết thúc, bản đốc không tin Hầu tướng quân lại nhân lúc người gặp nạn mà ra tay, như vậy không phải là hủy đi thanh danh của ngài sao?

Cố Lương Trần cũng thở dài:

- Hầu tướng quân, nếu 4 người chúng ta động thủ thật, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Sở đại nhân. Võ công của ngài ấy nếu đối phó với 4 người chúng ta cũng không phải đùa.

- Cái gì?

Hầu Kim Cương cau mày nói:

- Cố Lương Trần, sao lại đề cao kẻ địch, hạ thấp sĩ khí mình...!

Nhìn Sở Hoan, lão cười nhạt:

- Ta không tin hắn có thể chịu được 1 quyền của ta.

- Ngươi không thể nhìn người mà bắt hình dong, nước biển không đo bằng đấu.

Cố Lương Trần lắc đầu:

- Hắn có thể chịu được 1 quyền của ngươi hay không, ta không biết. Nhưng ta dám chắc, ngươi không chịu được một quyền của hắn. Ta đã giao đấu với hắn tại mã tràng, chưa đến 3 hồi, liền bị hắn đánh bay xuống ngựa, không biết ngươi có thể chịu được mấy hồi?

Vừa nói xong những lời này, tất cả mọi người tại đó đều biến sắc, ánh mắt Minh Quý thấy rõ sự kinh ngạc. Công phu cưỡi ngựa của Cố Lương Trần vang danh khắp Thiên Sơn. Nếu thực sự độc chiến trên lưng ngựa ngoài chiến trường, Hầu Kim Cương chưa chắc đã là đối thủ của Cố Lương Trần. Nhưng Cố Lương Trần lại nói 3 hồi đã bị Sở Hoan đánh bại. Đây thực sự là những lời khiến người khác giật mình. Nếu thực sự không có chuyện này, Cố Lương Trần đâu cần thêu dệt lên đê lừa gạt mình.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Sở Hoan rất phức tạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK