Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan tựa như đã nhận ra vẻ giật mình trong đôi mắt già nua kia, mỉm cười hỏi:

- Các hạ hình như đã hiểu ra điều gì rồi.

Quỷ Lão nắm chặt tay. Thân thể hắn thấp bé, nắm tay cũng không lớn nhưng nắm đấm của hắn lại mạnh mẽ rắn chắc, hai con ngươi lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Sở Hoan:

- Ngươi không hề phóng độc?

- Muốn phóng độc đâu có dễ như vậy chứ?

Sở Hoan thở dài:

- Ta đương nhiên cũng đã nghe nói cao thủ dùng độc trên thế gian này có thủ đoạn phóng độc trong vô hình, có đôi khi độc chết kẻ địch mà đối phương cũng không biết mình chết như thế nào. Đối với cao thủ dùng độc như vậy, trong lòng ta vẫn luôn kính sợ. Chỉ tiếc là... Cao thủ dùng độc như vậy, trên thế gian này cũng không nhiều. Ta chỉ là một kẻ tục phu, làm gì có công phu phóng độc lợi hại như vậy chứ?

Hắn mở to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc hỏi:

- Các hạ chẳng lẽ tin là ta phóng Thi Trùng độc thật?

Đồng tử Quỷ Lão co rút lại, giọng nói đã hơi thay đổi:

- Vậy... Thứ ta vừa uống vào... Là cái gì?

Sở Hoan cười khổ nói:

- Ta đã khuyến cáo ngươi trước, đó là độc dược. Ngươi lại cho lời nói của ta như gió thoảng bên tai. Nhắc nhở liên tục là không thể uống, nhưng ngươi...

Ánh mắt hắn nhìn bình sức đã rỗng tuếch trên mặt đất, thở dài:

- Thật ra ta cũng không thích dùng độc nhưng ta thực sự biết người của Thần Y Vệ thật. Hắn cũng đưa cho ta độc dược thật. Ngươi khác có ý tốt, ta cuối cùng cũng không thể ném đi, cho nên vẫn luôn mang theo bên người...

Trong đôi mắt già nua của Quỷ Lão lóe lên sát khí, giơ tay lên, chỉ vào Sở Hoan, lạnh lùng nói:

- Ngươi... Ngươi dám đùa cợt ta? Ngươi... Ngươi lại để ta mắc bẫy của ngươi sao?

Sở Hoan thấy Quỷ Lão có dấu hiệu nổi điên lên thì cũng đề phòng, lui về phía sau hai bước, nghiêm nghị nói:

- Ta cũng không thích gạt người. Nhưng ngươi lừa ta trước, giả mạo Quỷ Lão, cho nên ta cũng phải chơi đùa với ngươi, lừa ngươi là ta phóng Thi Trùng độc. Nhưng trong nội tâm ta cũng không muốn hại ngươi, cho nên ngươi cướp độc dược, ta sợ ngươi ăn đã liều mạng muốn đoạt lại. Chỉ tiếc bản lĩnh ta không bằng ngươi, khuyên ngươi thì ngươi không nghe. Cho nên... Hiện tại ngươi đã trúng độc thực sự rồi.

- Sở Hoan, ngươi... Ngươi lại dám đặt bẫy ta?

Quỷ lão phẫn nộ.

- Ta thông minh như vậy, ngươi lại dám trêu đùa ta. Chuyện này không thể nào tha thứ được...

Hắn giật tấm áo thô trên người ra, lập tức hiện ra một thân áo xanh. Bộ áo này chế theo thân thể hắn. Lúc này Sở Hoan đã nhìn rõ ràng, người này quả thật là một người lùn, hai chân thấp bé, bụng dưới hơi nhô lên, nhìn qua giống như một con khỉ nhỏ, lại giống như một con cóc lớn.

Quỷ Lão dưới sự phẫn nộ đã giật mặt nạ của mình xuống, lộ ra một khuôn mặt xấu xí mười phần. Hình dáng khuôn mặt hắn rõ ràng không phải là người Trung Nguyên, mũi cong như mỏ chim, xương gò má hơi cao, hốc mắt lõm vào, bờ môi lật ra, trông vô cùng khó coi. Lúc này trên khuôn mặt xấu xí đó tràn ngập vẻ phẫn nộ. Sở Hoan đang kinh ngạc vì tướng mạo của người này, người lùn nọ lại giống như sao băng lao xuống, nhào tới túm vào vai Sở Hoan.

Sở Hoan lúc trước thấy thân hình của ngươi này, không nói tới các công phu khác của hắn, chỉ mỗi khinh công quỷ mị như vậy đã cao minh mười phần rồi, cũng không dám coi thường, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Trước khi tới Triêu Vụ Phong, để tỏ lòng tôn kính đối vớiQuỷ Lão, Sở Hoan đã để lại Huyết Ẩm Đao bên bờ vực, lúc này tay không tấc sắt, lấy ba ngón làm đao, đúng là Cực Lạc đao.

Tốc độ của người lùn đúng là rất cao. Sở Hoan lui về phía sau, người lùn đã bổ tới trước mặt, hai mắt tỏa ra ánh sáng oán độc, ngón trỏ tay phải thò ra, điểm tới yết hầu Sở Hoan.

Sở Hoan trong chớp mắt thấy rõ, ngón trỏ của người lùn này có màu vàng kim. Móng tay của hắn vót nhọn, cũng ẩn hiện kim quang.

Sở Hoan biết rõ ngón tay này tất nhiên có vấn đề, dưới tình huống không rõ thì không dám đón đỡ.

Cực Lạc thần đao vung lên, chém qua cổ tay người lùn. Người lùn kia thấy tay của Sở Hoan hành động, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Thân pháp của hắn cực kỳ linh hoạt, hai chân điểm nhẹ một cái trên mặt đất, cả người đã trở lại phía sau, kéo dài khoảng cách với Sở Hoan, kinh ngạc nói:

- Ngươi... Tại sao ngươi lại biết Cực Lạc đao pháp?

Sở Hoan hơi giật mình, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cực Lạc đao pháp là do La Đa truyền thụ. Trước khi tu tập bộ đao pháp này, Sở Hoan cũng chưa từng nghe nói tới, càng chưa từng thấy. Nhưng giờ phút này người lùn không ngờ chỉ nhìn một cái là nhận ra Cực Lạc đao. Sở Hoan cảm thấy giật mình, lập tức liền nghĩ, người lùn này rất có thể quen Đa La. Hắn không thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói:

- Hóa ra ngươi cũng nhận biết Cực Lạc đao pháp này!

Người lùn kinh ngạc nói:

- Chuyện này... Đây quả thật là Cực Lạc đao pháp sao?

Hắn không kìm lòng được, lui về phía sau hai bước, biết rõ trong tế đàn không có người khác mà vẫn nhìn trái nhìn phải một chút, giống như sợ hãi gì đó.

Sở Hoan thấy vẻ mặt của hắn như vậy thì dường như hiểu ra, lại càng thấy hiếu kỳ. Người lùn kia sợ hãi không phải là giả vờ. Từ sự sợ hãi trong ánh mắt của hắn có thể thấy nó phát ra từ bên trong.

Sở Hoan đương nhiên hiểu là người lùn này không thể nào sợ hãi mình. Hắn sợ cũng chưa hẳn là Cực Lạc đao pháp. Thứ hắn sợ chính thức rất có thể là chủ nhân chính thức của Cực Lạc đao pháp, ngay cả mình cũng không rõ chi tiết - Đa La.

Người lùn sợ hãi Đa La, tất nhiên cũng hiểu rõ Đa La. Hắn lập tức không thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói:

- Ngươi sợ rồi?

Người lùn tựa như cảm thấy mình để lộ, cười lạnh nói:

- Sẽ lại truyền thụ Cực Lạc đao pháp cho ngươi sao? Ngươi... Cuối cùng là gì của hắn?

- Ngươi cũng biết hắn sao?

Sở Hoan lạnh nhạt nói.

Người lùn thấy ánh mắt của Sở Hoan, tựa như muốn nhìn thấu lòng đối phương, lập tức cười hắc hắc nói:

- Sở Hoan, ngươi muốn gì đây? Ngươi đã dính tới hắn, muốn tránh khỏi thị phi đã là chuyện không thể rồi.

Sở Hoan tiến lên một bước, nhịn không được hỏi:

- Ngươi muốn nói chuyện gì đây?

Người lùn dừng lại một chút, lập tức phát ra tiếng cười cổ quái:

- Hóa ra ngươi không biết rõ. Hóa ra hắn cũng không nói cho người biết!

Vừa nói, hắn bỗng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc kịch biến, giơ ngón tay lên điểm liên tục vào mấy điểm trên người mình, trong mắt lộ vẻ oán độc càng sâu:

- Ngươi... Ngươi quả nhiên lừa ta... Cái giải dược kia quả thật là độc dược...

Sở Hoan biết độc tính đã phát tác, thở dài:

- Ta không lừa ngươi. Ta đã nói với ngươi, trong đó là độc dược. Nhưng ngươi lại không tin ta.

Tiến lên một bước nữa, Sở Hoan trầm giọng hỏi:

- Rốt cục ngươi là người phương nào? Tại sao ngươi lại biết rõ Cực Lạc đao pháp?

Người lùn thấy Sở Hoan tới gần, lại lui về phía sau. Hắn giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, cười lạnh nói:

- Ta là người phương nào, ngươi sớm muộn sẽ biết. Bởi vì từ nay về sau, ta sẽ giống như u linh quấn quanh ngươi.

Hắn hơi cau mày, đè tay lên phần bụng, khóe mắt hơi run rẩy nhưng vẫn nói:

- Đừng tưởng rằng... đừng tưởng rằng loại chất độc này có thể hạ độc chết ta... có lẽ có người đã nói với ngươi, chỉ cần... Chỉ cần ... Chỉ cần chân ngôn trong tay ngươi, trừ phi ngươi chết, nếu không... Ngươi vĩnh viễn không được an bình!

Nói xong, hắn phát ra tiếng cười chói tai.

Sở Hoan nhíu mày, thân thể lập tức chấn động, thất thanh nói:

- Đại Đức Tự?

Hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi là người của Đại Đức Tự Bì Sa Môn?

Người lùng chỉ cười hắc hắc:

- Đừng lo... Ta sẽ không chết... Chúng ta ... Chúng ta sẽ gặp lại!

Hắn nói xong, dần dần lui về phía sau.

Tuy hắn có võ công mạnh hơn Sở Hoan nhưng lại trúng phải kế của Sở Hoan, người bị đầu độc, lúc này đã không còn phải là địch thủ của Sở Hoan.

Trong nội tâm Sở Hoan tựa có một cánh cửa đóng chặt. Ngoài cánh cửa này có đủ loại bí ẩn, chỉ có mở cánh cửa đó ra mới có thể cởi bỏ được một số bí ẩn mà hắn nghĩ mãi không ra.

Lúc này người lùn lại giống như chìa khóa mở cửa. Sở Hoan không thể để hắn đào thoát đơn giản.

Hắn lặng lẽ nói:

- Ngươi không giải độc được. Ta có giải dược, chỉ cần ngươi trả lời vấn đề của ta, ta cam đoan có thể đưa giải dược cho ngươi.

Vừa nói, chân hắn đã yên lặng tiến gần với người lùn.

Người lùn kia cười hắc hắc không ngừng.

- Lừa ta một lần thì là do ngươi giỏi. Lừa ta được hai lần thì ta đúng là kẻ ngu xuẩn. Ta là người thông minh, bị người lừa một lần, từ nay về sau sẽ không có lần thứ hai!

Hắn dường như phát hiện ra Sở Hoan muốn tới gần, vừa nói liền quay người bỏ chạy.

Hắn tuy trúng độc nhưng khinh công lại không yếu đi, thân pháp nhanh nhẹn. Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Chạy đi đâu!

Hắn hùng hổ bổ tới người lùn, chẳng qua khinh công của đối phương thật sự rất cao cường. Sở Hoan chỉ thấy thân ảnh phía trước nhoáng lên, người lùn đã tiến vào bên trong con đường bằng đá. Sở Hoan không muốn từ bỏ như vậy, đi vào đuổi theo. Con đường này chẳng qua chỉ dài mười mấy thước, Sở Hoan đuổi theo ra thì phát hiện ra ở bên ngoài đều là đá to, mấy cây tùng xanh chập chờn trong gió. Ánh mặt trời chiếu xuống khắp nơi, nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng của người lùn đâu cả.

Sở Hoan đi tới vách đá, chỉ thấy phía dưới là khe sâu, nhìn sâu không thấy đáy. Sương mù lượn lờ, thật sự không biết người lùn kia đã đi đâu rồi.

Hắn đứng thẳng trên vách đá một chút, đột nhiên nghĩ nếu người lùn kia đã giả mạo Quỷ Lão, vậy Quỷ Lão chân chính còn ở bên trong tế đàn này. Hắn lập tức không do dự, quay người trở lại con đường đá, về lại tế đàn. Trong tế đàn thật ra trống trải, liếc mắt một cái hầu như nhìn thấy hết mọi thứ. Đột nhiên Sở Hoan nghĩ, lần trước đi tới hang đá của người lùn cũng thấy lờ mờ, không biết bên trong thế nào. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới Triêu Vụ Phong còn hai gã tế giả, lập tức hô:

- Có ai không? Ở đây có ai không? Mau tới đây!

Hắn gọi hai tiếng, một lát sau liền thấy bên cạnh con đường đá mà mình tiến vào có một đầu người nhô ra. Sở Hoan nhìn thấy liền nói:

- Mau tới đây, không thấy Quỷ Lão đâu cả!

Người nọ đúng là tế giả nghênh đón Sở Hoan lúc trước, ngó vào bên trong, rốt cục hỏi:

- Quái vật kia... Đâu rồi?

Sở Hoan biết quái vật hắn nói tới chính là người lùn không rõ lai lịch kia, liền đáp:

- Quái vật chạy rồi. Nhưng Quỷ Lão cũng không thấy đâu. Ngươi có biết Quỷ Lão ở đâu?

Người nọ nghe thấy quái vật chạy rồi, khuôn mặt vốn khẩn trương, giờ mới hòa hoãn hơn một chút, tiến vào tế đàn, lòng vẫn còn sợ hãi:

- Quái vật kia sáng sớm đột nhiên xuất hiện, bắt Quỷ Lão. Hai người chúng ta đánh nhau với hắn mà không phải đối thủ của hắn, bị hắn giết một người. Hắn tóm lấy Quỷ Lão, bắt ta phải nghe lời.

Dừng lại một chút, hắn lại nói:

- Dường như hắn biết hôm nay ngươi sẽ tới, cho nên bảo ta chờ các ngươi ở bên cầu đá. Chỉ cần ngươi tới thì phải để ngươi một mình tới Triêu Vụ Phong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK