Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải ai cũng có thể trở thành lạc đà khách, muốn trở thành một lạc đà khách, chẳng những phải chịu được cái nóng nực và lạnh giá của sa mạc, mà còn phải thành thạo thuật cưỡi ngựa, và bản thân nhất định phải có bản lĩnh.

Cái gọi là bản lĩnh, ngoại trừ đao công đấu với người, quan trọng nhất là tài bắn cung.

Trấn Lạc Nhạn có hơn ngàn người, nhưng không phải tất cả mọi người đều là lạc đà khách. Khâu gia và Mã gia là hai lạc đà khách mạnh nhất, nhưng thủ hạ cũng không quá ba mươi người, mười bảy nhà lạc đà khách trong trấn, nhà nhỏ nhất chính là Liên gia, chỉ có bốn người mà thôi.

Toàn bộ lạc đà khách trong thôn trấn cộng lại không đến ba trăm người.

Nhưng ba trăm người này không ai là không có kỹ thuật cưỡi ngựa và tài bắn cung tốt, ai cũng tinh thông cưỡi bắn và đứng bắn, tuy nhiên, tinh chuẩn như Lang Oa Tử lại không nhiều.

Lang Oa Tử qua cưỡi bắn, lúc này đứng bắn, cũng không do dự, buông tay bắn tiễn, lúc này cũng không làm cho mọi người thất vọng, khoảng cách mặc dù xa, nhưng vẫn trúng cục đất trên đầu Mã Chính Nghĩa.

Mã Chính Nghĩa từ đầu đến cuối, vẻ mặt đều thâm trầm, nhưng đôi mắt lại có vẻ rất bình tĩnh, dường như rất tin tưởng vào khả năng của Lang Oa Tử, cho dù mũi tên phá không mà đến nhưng ngay cả mắt cũng không chớp.

Khâu Minh Đạo không có cách nào khác, cũng lui sau giương cung cài tên, mọi người đợi một hồi lâu, gã mới bắn tên. Sắc mặt Khâu Minh Đạo cũng hơi thay đổi, nhưng may mà mũi tên này cũng trúng cục đất, y mới nhẹ thở ra, nhưng ánh mắt lại có chút căng thẳng, chỉ cần quan sát kỹ, liền nhận ra.

Khâu Anh Hào cười ha hả, nói:

- Minh Đạo, bắn rất tốt!

Lang Oa Tử thấy Khâu Minh Đạo cũng bắn trúng, mặt không thay đổi nằm xuống, hai chân chống khom lưng, cài tên kéo dây cung, cả người nằm trên đất, chỉ có hai chân hơi nâng lên, đầu cũng nâng lên, tư thế bắn tiễn này rất kỳ cục. Tiết Hoài An và mọi người xung quanh đều luôn miệng kêu kỳ lạ, nhưng cũng không khỏi hồi hộp, chỉ cảm thấy động tác quái dị như vậy, người bình thường khó mà làm được, Lang Oa Tử nay tuy làm được, nhưng sự khó khăn khi bắn tiễn vượt xa lúc trước.

Lúc này Lang Oa Tử cũng không lập tức bắn, bên kia Mã Chính Nghĩa đã cao giọng nói:

- Lang Oa Tử, con mẹ nó không cần rề rà, mau bắn đi!

Thanh âm chưa dứt, Lang Oa Tử đã rời tay bắn tiễn, tên như sao băng, ngay cả Sở Hoan cũng mở to hai mắt, xung quanh một mảng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió rít.

“Phập”!

Trúng cục đất, xung quanh đầu tiên là yên tĩnh một chút, thoáng cái sau đó một tràng âm thanh trầm trồ khen ngợi tuôn ra như sấm, chính những lạc đà khách khác, cũng là vỗ tay tán thưởng.

Lang Oa Tử động tác nhanh nhẹn, xoay người đứng lên, quay đầu nhìn Mã Tú Liên một cái, thấy nàng hung hăng nhìn mình chằm chằm, lập tức nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười vô cùng khờ khạo.

Mã Tú Liên quay mặt đi, có vẻ vẫn chưa hết tức giận.

Khâu Minh Đạo cắn răng liếc Lang Oa Tử một cái, cơ mặt co giật, chậm rãi nằm xuống, cũng giống như Lang Oa Tử, vững cung tiễn, nhìn phụ thân đứng bên kia giống như cột đá, vẫn không nhúc nhích, chậm rãi kéo cung, dây cung kéo căng, xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh, đợi một hồi lâu, không thấy Khâu Minh Đạo bắn tên, chợt thấy gã buông tay, bỏ cung tên trong tay xuống, lắc đầu nói:

- Ta không làm được!

Bốn chữ này vừa nói ra, cũng giống như nhận thua.

Khâu Anh Hào sắc mặt hạ xuống, phẫn nộ quát:

- Ngươi làm cái gì vậy? Mau bắn đi, tuyệt đối không được thua người khác!

Khâu Minh Đạo nhìn phụ thân lắc đầu nói:

- Cha, con không làm được, cho dù cha có giết con thì mũi tên này con cũng không thể bắn!

Khâu Anh Hào vô cùng tức giận, giơ tay lấy cục đất trên đầu ném xuống đất, giống như con báo liếc một cái xông lên, đá một cước vào ngực Khâu Minh Đạo. Khâu Minh Đạo “ôi” một tiếng, bị đá ngã xuống đất, Khâu Anh Hào phẫn nộ chỉ vào cung tiễn dưới đất nói:

- Cầm lấy cung tiễn, bắn đi, có chết, ta cũng không trách ngươi!

Khâu Minh Đạo giãy dụa ngồi lên, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu nói:

- Cha, cha đánh chết con đi, con… mũi tên này con không bắn được…!

Khâu Anh Hào túm lấy roi ngựa của một người bên cạnh, điên cuồng quật lên người Khâu Minh Đạo, giận dữ hét:

- Mặt mũi Khâu gia đều bị ngươi làm cho mất hết, hôm nay ta liền đánh chết ngươi…!

Xem ra y đã cực kỳ tức giận.

Mấy người lạc đà khách Khâu gia thấy thế, đã chạy lên phía trước, có người ôm eo Khâu Anh Hào, có người bắt tay y, đều khuyên bảo:

- Đương gia, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ làm thiếu gia bị thương đấy!

Mọi người đều bàn luận.

- Đây cũng không phải Khâu đương gia thua.

Có người thấp giọng nói:

- Khâu đương gia gan dạ sáng suốt hơn người, chỉ tiếc thiếu gia hơi mềm lòng, dũng khí không bằng Khâu đương gia!

- Hai mũi tên trước của thiếu gia, Khâu đương gia mặt không biến sắc, đứng như tùng, không thua Mã đương gia.

Có người nói:

- Mã đương gia và Khâu đương gia là hai hảo hán của Lạc Nhạn trấn chúng ta, luận bản lĩnh không phân cao thấp, luận gan dạ sang suốt cũng là Trọng, Bá, chỉ có điều lá gan của thiếu đương gia vẫn không bằng Lang Oa Tử.

- Nói vớ vẩn.

Có người không phục nói:

- Thiếu đương gia đây là trọng tình nghĩa. Lang Oa Tử là ai? Đó là người mà Mã đương gia nhặt về từ trong miệng sói, tiểu tử này được sói nuôi một thời gian, uống sữa sói… các ngươi nhìn gã bắn tên, không nháy mắt, quả nhiên là lòng dạ ác độc.

- Nói cũng đúng.

Có người phụ hoạ nói:

- Nghe các tiền bối nói, người từng uống sữa sói, thì đều là hạng lòng lang dạ sói, Lang Oa Tử bắn sư phụ của mình, mắt không chớp, tay không run, cũng không thể coi là mạnh hơn thiếu đương gia, tài bắn của Thiếu đương gia rất giỏi…!

Mội người cùng bình luận, thái độ không giống nhau, có người cho rằng Lang Oa tử khí định thần nhàn, là một tiễn thủ chân chính, có kẻ lại cảm thấy Lang Oa Tử lòng dạ độc ác, là một kẻ bạc tình phụ nghĩa.

Lang Oa Tử đứng đó đã thu hồi cung tiễn, mặt không đổi sắc.

Khâu Anh Hào bị người kéo ra, Khâu Minh Đạo cũng được người nâng dậy lui sang một bên, lúc này Mã Chính Nghĩa đã chậm rãi bước tới, Khâu Anh Hào hít sâu, cuối cùng nói với Mã Chính Nghĩa :

- Sư huynh, ngươi thắng, chuyến đi sa mạc lần này, các người có thể lấy một phần ba tiền thuê, hộ tống cùng đi, nhưng ta nói trước, trên đường hết thảy đều phải theo sự tính toán của Khâu gia ta.

Sắc mặt y có chút khó coi, lúc này Mã gia đoạt tiêu thành công, tuy từ nay về sau Mã gia sẽ đem tiền thuê mười lần đi sa mạc chia ba giao cho Khâu gia, nhưng hôm nay Mã gia nổi trội lấn át Khâu gia, đối với lạc đà khách mà nói thể diện còn quan trọng hơn sinh mạng, bạc không là vấn đề nhưng mất thể diện lại làm cho Khâu Anh Hào cảm thấy rất xấu hổ.

Sau hôm nay ở Lạc Nhạn trấn, Mã gia đương nhiên trở thành lạc đà khách số một.

Sở Hoan và Tiết Hoài An liếc nhau, cuối cùng ho khan hai tiếng, Khâu Anh Hào xoay người, chắp tay nói:

- Sở đại gia, chuyến đi lần này, người của hai nhà chúng ta đều tham gia, nhưng các người không cần đưa them ngân lượng, tất cả đều không có thay đổi gì, chỉ có nhiều người hơn đi hộ tống mà thôi.

Tiết Hoài An thấy kết cục như vậy, không người thương vong, hơn nữa không cần chi thêm bạc lại được một đám người hộ tống, lập tức hớn hở, theo y, càng nhiều lạc đà khách, chuyến đi này càng an toàn, cũng không nhìn sắc mặt của Sở Hoan, đã tủm tỉm cười nói:

- Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt!

Rồi quay sang nói với Mã Chính Nghĩa:

- Mã đương gia, làm phiền rồi!

Mã Chính Nghĩa sắc mặt vẫn âm trầm, sát vào Khâu Anh Hào, thản nhiên nói:

- Ngươi rất biết chọn người!

Không nhiều lời, xoay người trở mình lên ngựa, dẫn đầu cưỡi ngựa đi.

Mã Tú Liên đang muốn lên ngựa, Khâu Minh Đạo đã tới gần, có chút thấp thỏm nói:

- Tú Liên…!

Mã Tú Liên không để ý đến gã, trở mình lên ngựa, Khâu Minh Đạo đã bắt lấy dây cương ngựa nàng, sắc mặt Mã Tú Liên lạnh xuống:

- Ngươi làm cái gì? Còn không buông ra?

- Tú Liên, nàng nói cho ta biết, bá phụ vì sao muốn đoạt tiêu?

Khâu Minh Đạo cười khổ nói:

- Khâu gia ta rốt cuộc đã làm sai điều gì? Nàng không để ý đến ta, ta không trách, nhưng…Nhưng bá phụ vì sao lại làm thế với cha ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Cha ta làm gì, ta không biết.

Mã Tú Liên lạnh lùng nói:

- Ta không nể mặt ngươi, chỉ vì ta chán ghét ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi.

Nói xong giật mạnh dây cương:

- Buông ra!

Trước mặt mọi người nàng nói như vậy khiến Khâu Minh Đạo vô cùng xấu hổ, lại không thể làm gì, chỉ cười khổ buông tay ra. Mã Tú Liên liếc Lang Oa Tử, tức giận nói:

- Ngươi còn đứng ngốc ở đấy làm gì? Còn không đi!

Rồi nàng cưỡi ngựa lao đi, Lang Oa Tử nhìn bóng lưng Mã Tú Liên, nhếch miệng cười, cũng trở mình lên ngựa, lao đi.

Mọi người dần dần tản ra, Khâu Anh Hào nhìn bóng lưng Mã Chính Nghĩa xa dần, sắc mặt lay động, ánh mắt chợt loé sáng, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới nói với Sở Hoan và mọi người:

- Chư vị, chúng ta vào trấn đi!

Hôm nay cũng không rảnh rỗi, ngoài việc chọn ngựa của sứ đoàn, còn phải nạp lại hàng.

Xe ngựa vào sa mạc, đã bị lạc đà khách xác định là không thể, đương nhiên là bởi vì xe ngựa trên đất cát di chuyển rất chậm, nguyên nhân quan trọng, chính là không có ngựa kéo xe. Hiện tại ngựa kéo của sứ đoàn, theo lời của lạc đà khách, chỉ cần vào sa mạc, không đến hai ngày phổi đều vỡ ra.

Phương pháp mà lạc đà khách đề ra là dùng lạc đà vận chuyển, kỳ thật ở phía bắc của trấn, qua hai triền núi, có một đồng cỏ mà trên sa mạc rất hiếm thấy, nơi đó cũng có một hồ nước nhỏ, đồng cỏ cũng khá lớn, tại đó ngoài việc chăn thả dê, bò, ngựa thì nhiều nhất là lạc đà.

Đoàn xe hàng hoá không ít, Khâu gia có hai mươi sáu con lạc đà, tất cả cũng không đủ, cùng với mười một con lạc đà Mã gia mang đến, tổng cộng ba bảy con, mới có thể miễn cưỡng chở tất cả hàng hoá.

Lần đầu thấy lạc đà, Tiết Hoài An và những người khác đều rất ngạc nhiên, bọn họ quả thực chưa bao giờ thấy qua lạc đà, thấy lạc đà lưng có hai vú, đều tấc tấc kêu kỳ lạ.

Đội ngũ xe ngựa sứ đoàn không thể vào sa mạc, tạm thời chỉ có thể để hết tại Lạc Nhạn trấn, nhưng toàn đoàn trên dưới vẫn phải có một chiếc xe ngựa vào sa mạc, đó là cỗ xe ngựa của vài tên Thần Y hộ vệ Chử Bách hộ.

Tình huống đặc biệt. Chiếc xe ngựa này muốn vào sa mạc, nhưng ngựa lại không thể kéo, cho nên Sở Hoan nghĩ ra một biện pháp, thuê hai con lạc đà, dùng hai con lạc đà kéo chiếc xe đó.

Lúc chuẩn bị xong mọi thứ đã là nửa đêm.

Hai bên đã quyết định, sáng sớm mai xuất phá. Sứ đoàn nghỉ ngơi bên ngoài trấn nghỉ một đêm, sáng sớm Khâu Anh Hào đã dẫn mười lăm lạc đà khách ra ngoài trấn. Những người này đều loan đao lưng cung, võ trang đầy đủ, bên hông mỗi người đều đeo túi nước, Thiếu đương gia Khâu Minh Đạo cũng ở trong mười lăm người cùng đi tới, những người này cùng Khâu Anh Hào tổng cộng mười sáu người.

Khâu gia chỉ có hai mươi sáu con lạc đà tất cả đều cho sứ đoàn thuê, nhưng bản thân lạc đà khách cũng cần mang theo một ít đồ dùng thiết yếu, cho nên ngoài việc chuẩn bị ba con lạc đà ở trấn, còn phải chuẩn bị những đồ dùng cho lạc đà khách Khâu gia.

Trời vừa mới tờ mờ sang, vẫn còn rất lạnh, sứ đoàn và Khâu gia đã chuẩn bị xong, nhưng lạc đà khách Mã gia vẫn chưa xuất hiện. Sở Hoan và Khâu Anh Hào cùng tới sườn núi, chờ giây lát, thấy từ bên kia thôn trấn ba con ngựa chạy nhanh đến, Sở Hoan nghĩ là lạc đà khách Mã gia đến, theo ánh bình minh nhìn kỹ lại, lại thấy ba người ngựa đi tới dường như không phải lạc đà khách.

Ba người này, người đi trước mặc áp gấm màu xanh, bên ngoài choàng một tấm áo lông, đầu đội nón tre, vành nón tre buông lụa đen, hai người cưỡi ngựa sau, bên trái là người mặc áo màu tro, đầu cũng đội nón tre, bên trái cũng có người mặc áo lông, thân hình khôi ngô, đầu đội mũ da mềm, bên hông là một thanh loan đao.

Lúc Sở Hoan đang thắc mắc, Khâu Anh Hào đã giải thích:

- Sở đại gia, thiếu chút nữa quên nói với ngươi, ba người này cũng muốn cùng đồng hành qua sa mạc, Sở đại gia sẽ không phiền chứ?

Sở Hoan “ồ” một tiếng hỏi:

- Bọn họ là ai?

- Bọn họ muốn tới Tây Lương tìm người.

Khâu Anh Hào chỉ vào con ngựa đi trước nói

- Phụ thân vị cô nương này một năm trước đi Tây Lương, vẫn chưa về, cho nên lần này cô ta muốn qua sa mạc tới Tây Lương tìm.

- Hoá ra là nữ nhân.

Sở Hoan nhíu mày, chỉ khoảng nửa khắc, ba con ngựa đã lao đến sườn núi, Khâu Anh Hào giới thiệu với Sở Hoan:

- Sở đại gia, vị này là Liễu cô nương!

Liễu Mị Nương đầu đội nón tre, lụa đen che mặt, Sở Hoan nhìn xuyên thấu qua lớp lụa đen, dường như thấy nàng đeo mặt nạ, đôi mắt nàng hình như đang đánh giá mình.

Sở Hoan chắp tay, thản nhiên cười, cũng không nói gì, Liễu Mị Nương khẽ cười nói:

- Vị đại nhân này, tiểu nữ muốn qua sa mạc, tiện đường cùng đi với các người, mọi người đừng hiềm khích, mong chiếu cố!

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói:

- Không dám nói đến chiếu cố, nếu Khâu đương gia mang cô nương qua sa mạc, Khâu đương gia đương nhiên sẽ chiếu cố tốt cho cô nương!

Trong lòng lại có chút bất mãn với hành động này của Khâu Anh Hào.

Nếu không phải nhờ lạc đà khách đưa qua sa mạc, Sở Hoan cũng không muốn dính dáng đến họ, dù sao con đường này vô cùng gian khổ, hắn cũng không hi vọng có quá nhiều người cuốn cùng một chỗ, nhiều thêm một người, nhiều thêm một nhân tố không xác định, đầu tiên ;àlạc đà khách Mã gia không hiểu vì sao muốn đoạt tiêu, sau đó lại tham gia vào, hiện tại lại có thêm ba người không rõ lai lịch này, Sở Hoan đã bắt đầu đề phòng.

Liễu Mị Nương cười khanh khách nói:

- Khâu đương gia đương nhiên chiếu cố, nhưng nếu cùng đồng hành, tiểu nữ cũng hi vọng đại nhân chiếu cố thêm, không có các người chiếu cố, tiểu nữ liễu yếu đào tơ, tuyệt đối không thể đi qua sa mạc.

Nàng mặc áo da dê không tay, nhìn rất dày và mập, nhưng thật ra lại che đi dáng người nóng bỏng, tuy có tấm lụa đen che mặt nhưng lại có vẻ phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người.

Sở Hoan cũng không để ý nhiều, lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ đầu bên kia trấn, thấy bảy tám người cưỡi ngựa chạy đến như bay, biết chắc lần này là người của Mã gia tới, họ rất nhanh đã đến sườn núi, ngoại trừ Mã Chính Nghĩa, còn có những người lạc đà khách mới, Sở Hoan nhìn lướt qua không có Mã Tú Liên và Lang Oa Tử.

Khâu Anh Hào thấy lạc đà khách Mã gia cuối cùng cũng đã tới, quay đầu ngựa lại xuống núi, tới đội ngũ bên kia, kêu lớn:

- Xuất phát!

Đội ngũ sớm đã chuẩn bị tốt, Sở Hoan và đám người Liễu Mị Nương cũng lao ngựa xuống núi, Khâu Anh Hào đi trước dẫn đường, một hàng dài bắt đầu chuyển động, nhằm theo hướng bắc.

Hiên Viên Thắng Tài vẫn chia đội ngũ thành bốn đội, trước sau trái phải, em đội lạc đà và cỗxe ngựa duy nhất ở giữa bảo vệ. Bởi vì có hơn trăm con tuấn mã bị để lại nên hơn trăm quân sĩ Cận Vệ phải đi bộ, hơn trăm người này phân phó phía trước, hai bên và phía sau.

Lạc đà khách đều ở phía trước dẫn đường, cách một khoảng ngắn với sứ đoàn, ba người bọn Liễu Mị Nương cũng không thể đến gần sứ đoàn.

Không khí vẫn cón hơi lạnh, đội ngũ giống như trường xà, dưới bầu trời cao sa mạc chậm rãi bước đi, ánh mặt trời xuất hiện thì họ đã đi qua mấy triền núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK