Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Cối gật đầu vô cùng khẳng định:

- Tú Liên, ta thấy rõ ràng, hắn bắn chết đương gia, còn muốn giết ta, ta thấy chuyện không tốt, lúc ấy cách một đoạn, nghĩ tới không thể để cho hắn thực hiện được, xoay người bỏ chạy. Hắn đuổi theo phía sau ta, bắn một mũi tên trúng vai ta, nếu không phải ban đêm, hơn nữa ta trốn nhanh, chỉ sợ các ngươi chỉ có thể thấy thi thể của ta.

Trong lòng gã còn sợ hãi, khuôn mặt vẫn còn tràn đầy vẻ sợ hãi.

Khâu Anh Hào cuối cùng tức giận nói:

- Tên súc sinh, hiện giờ hắn đi nơi nào?

- Ta không biết.

Tôn Cối lắc đầu nói:

- Lúc đầu hắn còn đuổi phía sau ta, sau đó thì không thấy tung tích. Hắn bắn chết đương gia, lại bị ta trốn thoát, hiện giờ chắc chắn đã chạy trốn!

Khâu Anh Hào trầm giọng nói:

- Hắn hẳn là còn chưa chạy xa, mọi người trở về cưỡi ngựa, phân công đi tìm, nhất định phải tìm được tên súc sinh vô tình vô nghĩa kia!

Mã Tú Liên chợt nói:

- Chậm đã!

Mọi người đang muốn trở về cưỡi ngựa đuổi bắt Lang Oa, nghe Mã Tú Liên nói như vậy, lập tức đều quay đầu lại, liền thấy Mã Tú Liên nhìn chằm chằm Khâu Anh Hào, đôi mắt rất lạnh:

- Khâu bá phụ, chất nữ có một câu muốn hỏi ngài!

Khâu Anh Hào lập tức nói:

- Ngươi nói!

- Hôm nay ngài tìm phụ thân, đã nói gì với hắn!

Mã Tú Liên chậm rãi nói:

- Có chuyện này phải không?

Chuyện này rất nhiều người thấy, giữa trưa, đội ngũ nghỉ tạm, Khâu Anh Hào quả thật đi tìm Mã Chính Nghĩa, hơn nữa nói chuyện một hồi, nhưng rốt cuộc nói những gì ai cũng không biết.

Khâu Anh Hào nhíu mày, hỏi ngược lại:

- Tú Liên, lời này của ngươi có ý gì?

Mã Tú Liên vẫn nắm tay Mã Chính Nghĩa không buông, thanh âm vô cùng lạnh nhạt:

- Chất nữ chỉ muốn hỏi một câu, ngài rốt cuộc tìm phụ thân nói cái gì?

Khâu Anh Hào thở dài:

- Tú Liên, phải chăng ngươi cảm thấy cái chết của sư huynh có liên quan tới ta?

Gã dừng một chút, gật đầu nói:

- Đúng vậy, buổi trưa ta quả thật đi tìm sư huynh, cũng đã nói chuyện, nhưng… !

Gã dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Mã Tú Liên, chậm rãi nói:

- Nhưng những lời kia không tiện nói với mọi người.

Sở Hoan luôn ở bên cạnh trầm ngâm không nói, lúc này rốt cuộc mở miệng nói:

- Bản quan nghĩ không rõ một việc, tối nay bão cát không nhỏ, Mã đương gia một ngày vất vả vì sao còn khuya khoắt rời trướng một mình tới đây?

Đám khách lạc đà nghe vậy, đều vuốt cằm, có người nói:

- Đúng ậy, tại sao đương gia lại tới đây một mình?

Gã hỏi Tôn Cối:

- Khi đương gia đi ra, ngươi có nhìn thấy có gì khác thường?

Tôn Cối ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Không có gì khác thường, lúc đầu ta tưởng rằng chủ nhà chỉ là… chỉ là tìm một chỗ đi vệ sinh một chút, sau đó lại đi xa như vậy, mới phát hiện chuyện không thích hợp.

- Nói như vậy, Mã đương gia rời khỏi doanh địa tới đây, có thể muốn gặp người nào ở chỗ này.

Sở Hoan nhíu mày:

- Như vậy các vị có biết tối nay hắn có hẹn hay không?

Mã Tú Liên nhìn chằm chằm Khâu Anh Hào:

- Khâu bá bá, hôm nay ngài đi tìm phụ thân, chất nữ chính là muốn hỏi ngài, phụ thân khuya khoắt tới đây, có phải phó ước với ngài hay không?

Sắc mặt Khâu Anh Hào hơi khó coi, nghe ý tứ Mã Tú Liên, dường như cái chết của Mã Chính Nghĩa có liên quan tới mình, gã cau mày nói:

- Ta tìm sư huynh nói chuyện, nhưng cũng không hẹn hắn ra.

- Ngài nói những gì với phụ thân?

Ánh mắt Mã Tú Liên lạnh lùng.

Khâu Anh Hào thản nhiên nói:

- Tú Liên chất nữ, ngươi thật sự muốn ta nói rõ sao?

Mã Tú Liên nói:

- Không có chuyện gì không thể nói, giữa trưa ngài đi tìm phụ thân, buổi tối phụ thân một mình rời doanh, chuyện này có phải rất trùng hợp hay không?

Dưới nỗi đau, giọng nói của nàng vô cùng lạnh lùng.

Một gã khách lạc đà Mã gia bên cạnh cảm thấy thái độ Mã Tú Liên hơi không đúng, thấp giọng khuyên nhủ:

- Tú Liên, ngươi không nên hồ đồ, Khâu đương gia… Khâu đương gia sao có thể gây thương hại cho đương gia!

Khâu Anh Hào lắc đầu cười nói:

- Không sao. Tú Liên, nếu ngươi hỏi, nếu ta không nói, trái lại trong lòng có quỷ.

Gã dừng một chút, rốt cuộc nói:

- Hôm nay ta tìm sư huynh, là vì hôn sự của ngươi và Minh Đạo!

Người chung quanh đều ngẩn ra.

Mã Tú Liên cũng nhíu mày liễu, Khâu Anh Hào đã nói:

- Tú Liên, ngươi hoài nghi ta, như vậy ta nói thẳng. Hôn sự của ngươi và Minh Đạo, rất nhiều năm trước ta cùng sư huynh định xuống, vốn tưởng rằng hôn sự này không có bất cứ vấn đề gì, nhưng gần đây ta phát hiện không đúng, vốn chuyện này muốn đợi trở về bàn lại, nhưng hai ngày nay ta cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn sớm đi nhắc nhở sư huynh!

Khuôn mặt vốn tái nhợt của Mã Tú Liên lại càng tái hơn, miễn cưỡng nói:

- Lời này của ngài có ý gì?

- Tuy rằng ngươi còn chưa qua cửa, nhưng sính lễ Khâu gia chúng ta đã sớm đưa qua, ngày sinh tháng đẻ cũng đã trao đổi.

Khuôn mặt Khâu Anh Hào lộ ra vài phần buồn bực:

- Nói trắng ra, ngươi đã là một nửa người Khâu gia chúng ta, cũng là nửa con dâu ta, có một số việc, ta đương nhiên không thể làm bộ như không nhìn thấy.

Gã kêu lên:

- Minh Đạo, con đi ra!

Khâu Minh Đương đương nhiên cũng ở trong đám người, cười khổ đi ra. Khâu Anh Hào chỉ vào Khâu Minh Đạo, nói với mọi người:

- Các vị huynh đệ, hôn sự hai nhà Khâu Mã, các vị không ai không rõ.

Gã lập tức nghiêm khắc nhìn thẳng Mã Tú Liên:

- Tú Liên, ta hỏi ngươi, ngươi có từng coi mình là con dâu Khâu gia, ngươi có giữ được trung trinh với Minh Đạo?

Mã Tú Liên đứng dậy, trong gió đêm, mái tóc tung bay, nàng vừa đau đớn vừa phẫn nộ:

- Vì sao ta phải coi mình là con dâu Khâu gia?

Nàng liếc Khâu Minh Đạo, cười lạnh nói:

- Vì sao ta phải giữ đạo trung trinh vì hắn?

Khâu Anh Hào thản nhiên nói:

- Nói như vậy, chuyện kia là thật?

Gã nhìn chằm chằm Mã Tú Liên:

- Ngươi đã hứa gả cho Khâu gia ta, nhưng nói vậy, lại có tư tình với Lang Oa?

Lời vừa nói ra, vẻ mặt mọi người chung quanh lập tức khác nhau, có một số kinh ngạc, có một số lắc đầu than nhẹ, người kinh ngạc phần lớn là khách lạc đà Khâu gia, mà người lắc đầu than nhẹ, phần lớn lại là khách lạc đà Mã gia.

Hôn sự của Mã Tú Liên và Khâu Minh Đạo, Lạc Nhạn trấn không ai không biết, nhưng Mã Tú Liên và Lang Oa lén tư tình, lại không phải tất cả mọi người đều biết, trong khách lạc đà Mã gia, đương nhiên có một số người nhìn ra manh mối, cũng không dám nhiều lời, hôm nay Khâu Anh Hào bị Mã Tú Liên ép, nói chuyện này ra trước mặt mọi người.

Mã Tú Liên không hề áy náy, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, ta thích Lang Oa, thì sao?

- Chuyện liên quan thể diện hai nhà Khâu Mã, chẳng lẽ là chuyện nhỏ?

Khâu Anh Hào lạnh lùng nói:

- Già trẻ lớn bé Lạc Nhạn trấn, người nào không biết hôn sự này? Ngươi lại lén lút tư tình với Lang Oa, nếu chuyện này là thật, khiến hai nhà ta làm sao tiếp tục lưu lại Lạc Nhạn trấn?

Gã nhìn thi thể Mã Chính Nghĩa trên mặt đất, chậm rãi nói:

- Việc này lúc trước ta cũng không biết, lần này vào sa mạc, mới nghe nói việc này, nếu ta biết việc này, đương nhiên muốn tìm sư huynh thảo luận, để tránh ngươi và Lang Oa mắc thêm lỗi lầm, gây ra hậu quả không thể cứu vãn!

Mã Tú Liên cắn môi, máu tươi trên môi khiên môi nàng đỏ sẫm đáng sợ, rốt cuộc nói:

- Giữa trưa ngươi tìm phụ thân, chính là vì việc này?

- Vậy ngươi cho là còn có chuyện gì?

Khâu Anh Hào cả giận nói:

- Cho rằng ta có lòng muốn hại sư huynh? Nghĩ ta hẹn sư huynh tới nơi này? Tuy rằng Khâu Anh Hào ta không phải người thông minh, cũng không phải kẻ ngu dốt, nếu quả thật có ý đồ xấu trong lòng, muốn hẹn sư huynh ra, chẳng lẽ còn quang minh chính đại cho các ngươi thấy? Lui một bước mà nói, cho dù ta hẹn sư huynh đến nơi này, thì sao nào? Ngươi đừng quên, giết sư huynh là Lang Oa, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Khâu Anh Hào ta liên thủ Lang Oa sát hại sư huynh sao?

Người bên cạnh nghe vậy, đều cảm thấy chuyện này không thể xảy ra.

Khâu Anh Hào khua tay nói:

- Mọi người trước nhìn chung quanh một cái, xem có manh mối gì khác hay không.

Mọi người đều rút đao, tản ra chung quanh, lục soát tìm ở gần đó.

Lúc này Mã Tú Liên suy sụp trên mặt cát, nhìn thi thể Mã Chính Nghĩa vẫn không nhúc nhích, nước mắt không ngừng lăn xuống đất, nắm tay Mã Chính Nghĩa, đau đớn khóc ròng.

Khâu Anh Hào thở dài, tiến lên vỗ nhẹ vai Mã Tú Liên, thấp giọng nói:

- Tú Liên, Khâu bá bá không trách ngươi nghĩ ngợi lung tung, trong lòng ngươi khổ sở, ta vô cùng rõ ràng. Hiện giờ chúng ta phải làm là tìm được Lang Oa, biết rõ chân tướng sự việc, Khâu bá bá cam đoan với ngươi, nếu quả thật đúng là Lang Oa sát hại sư huynh, cho dù hắn chạy đến chân trời góc biển, ta cũng muốn bắt hắn trở về, báo thù cho sư huynh!

Bạch Hạt Tử ghé sát bên người Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Đại nhân, việc này làm sao bây giờ?

Sở Hoan nhìn chằm chằm thi thể Mã Chính Nghĩa, cau mày, như thoáng có suy nghĩ.

Hắn cũng không có bất cứ cảm tình nào với Mã Chính Nghĩa, Mã Chính Nghĩa bị hại, Sở Hoan cảm thấy kỳ quái, Lang Oa nhìn qua thật thà chát phác, trong lòng của hắn thật sự không tin Lang Oa là hung thủ.

Nhưng Tôn Cối khăng khăng Lang Oa giết chết, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng không giống nói dối, trong này rốt cuộc thế nào, trong khoảng thời gian ngắn hắn quả thật nghĩ không ra.

Hắn không biết chuyện mưu sát này có mang đến ảnh hưởng đối với sứ đoàn hay không.

Chuyện mưu sát này, đương nhiên rất quái lạ, hiện giờ Sở Hoan đang suy tư hai vấn đề, một là tại sao Lang Oa lại ra tay hạ sát Mã Chính Nghĩa, còn lại là tại sao Mã Chính Nghĩa lại tới đây lúc nửa đêm.

Hai điểm này quỷ dị nhất, cũng khiến người ta nghĩ không ra.

Khâu Anh Hào thấy Sở Hoan ở bên yên lặng giống như đang suy nghĩ, đến gần nói:

- Sở đại gia, ngài yên tâm, trước khi xuất phát ta cũng đã nói, khách lạc đà cho dù sống chết, đều không có bất kỳ liên quan gì với sứ đoàn các ngài, cho dù chỉ còn một khách lạc đà, cũng sẽ dẫn các ngài rời khỏi sa mạc.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, đúng lúc này lại nghe phía tây truyền đến một thanh âm kêu lên:

- Mọi người tới xem, chỗ này có đồ vật… !

Thanh âm vừa kêu lên, Khâu Anh Hào phản ứng đầu tiên, bước nhanh tới, Sở Hoan cũng ngẩn ra, đi theo bên kia, khoảng cách không phải quá xa, liền thấy hai gã khách lạc đà đang ngồi xổm trên một đống cát.

Khâu Anh Hào và Sở Hoan tới gần, thấy trên mặt cát kia, một cọc gỗ lớn bằng cánh tay dựng thẳng, cực kỳ bắt mắt trên bãi cái.

- Khâu đương gia, ngài xem.

Một gã khách lạc đà đứng lên:

- Chúng ta tới đây, liền nhìn thấy cọc gỗ này dựng thẳng ở đây, không biết là thứ gì!

Khâu Anh Hào nhíu mày, hai tay cầm cọc gỗ kia, thấp giọng rống, muốn rút cọc gỗ này lên. Cọc gỗ này bị chôn dưới cát một đoạn khoảng bằng một người, Khâu Anh Hào phân phó:

- Mau đào, xem thứ gì phía dưới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK