Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế Bệ hạ liếc Ma Ha Tàng một cái, mặt không chút thay đổi hỏi:

- Ma Ha Vương tử nói ai?

Ma Ha Tàng ánh mắt lướt nhanh, đại thần nào bị ánh mắt gã soi tới đều căng thẳng trong lòng, cuối cùng Ma Ha Tàng chỉ vào một người nói:

- Bổn vương tử cảm thấy, hắn là dũng sĩ chân chính, có thể đi tới Đại Tây Lương ta cầu hôn, Đại Tây Lương ta cũng nguyện ý chấp nhận một dũng sĩ như thế tiến đến cầu hôn!

Ánh mắt mọi người dõi theo gã, thấy một quan viên sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

- Thánh Thượng, vi thần... Vi thần... !

Y đúng là nói không ra lời nữa.

Mọi người đang tò mò thì Ma Ha Tàng đã cười to nói:

- Các hạ chủ quan quá rồi, người như các hạ sao có thể là dũng sĩ được?. Bổn Vương tử là nói người đứng phía sau.

Lúc quan viên quỳ xuống đất, chúng thần cũng nghĩ Ma Ha Tàng là chỉ y, đều là tò mò, quan viên kia chỉ là một người hời hợt, làm sao bị Ma Ha Tàng nhìn trúng. Nhưng thấy Ma Ha Tàng chỉ ngón tay về phía trước, cuối cùng thấy rõ, sau tên quan kia còn một người, chính là người lúc trước ở trên điện đánh bại Khuất Luật Cân Sở Hoan.

Sở Hoan đánh bại Khuất Luật Cân, xoay chuyển vị thế Đại Tần, hơn nữa còn được thưởng lớn, lại có thêm danh hiệu Tử tước, về công lẫn tư đều xem như viên mãn. Đại sự nghị hòa này, hắn cũng tự biết không có cơ chen miệng, cho nên đứng trong đám quan lại tĩnh tâm dưỡng thần. Mới vừa cùng Khuất Luật Cân đấu một trận, đã hao phí không ít thể lực, ngay cả lưng áo quan cũng bị xé rách một đoạn, hắn vừa khôi phục thể lực vừa suy nghĩ tìm các đặt mua quan bào mới.

Đúng lúc đó, liền cảm giác có chút không ổn, nhìn chung quanh một chút, thì thấy các quan viên bên cạnh đều đang nhìn mình, đó thật đúng là không biết đang xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy Ma Ha Tàng cao giọng nói:

- Có thể đánh bại Thân binh Hộ vệ trưởng của bổn Vương tử, vị Sở đại nhân này hoàn toàn xứng đáng là dũng sĩ Tần quốc.

Sở Hoan có chút kinh ngạc nhìn Ma Ha Tàng, lập tức liền phát hiện dường như đại thần toàn điện đều đã dồn ánh mắt vào hắn, một đám vẻ mặt cổ quái, liền cảm giác sự tình có chút không đúng.

Đang kinh ngạc thì nghe vọng đến giọng nói của An Quốc Công:

- Khải bẩm Thánh Thượng, Sở Hoan từng ở Thiết Huyết viên khảo thí võ công, đều rất xuất sắc. Hôm nay trên điện lập uy, đúng là người văn võ toàn tài. Nếu cho hắn đảm nhiệm Phó sứ, hiệp trợ Tiết đại nhân đi sứ Tây Lương, có thể xem là người phù hợp nhất.

Mọi người ngơ ngác, rồi lập tức một đám lòng đầy vui mừng.

Ma Ha Tàng chỉ vào Sở Hoan, thật đúng là như sắp chết có người chết thay, nên một đám đại thần lập tức bước ra khỏi hàng, đồng loạt tiến cử Sở Hoan.

Sở Hoan nghe các vị đại thần thi nhau tâng bốc mình, nào là văn chương xuất chúng, ở Vân Sơn Phủ đoạt Văn hoa, đây chính là khó kỳ tài khó gặp, nào là mình võ công phi phàm, chính là cao thủ số một số hai, cả triều văn võ quả nhiên là hết lòng ca ngợi, chỉ trong khoảng nửa khắc, đã biến Sở Hoan thành thiên hạ nhất đẳng tuyệt thế kỳ tài, văn thao vũ lược, trăm năm khó gặp.

Sở Hoan tròn mắt líu lưỡi, Tề vương Doanh Nhân cũng cảm giác sự tình không ổn, vội vàng bước ra khỏi hàng nói:

- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, Sở Hoan chỉ là Hộ bộ Chủ sự, thân phận thấp kém, nếu là do hắn đảm nhiệm Phó sứ, chỉ sợ bị người nói Đại Tần ta hết người.

Gã cũng là vắt hết óc nghĩ ra lí do thoái thác.

Hắn hiện tại xem Sở Hoan là thủ hạ thân tín đắc lực nhất, trong lòng cũng rõ ràng, chính mình sau này muốn làm chuyện gì, tuyệt đối không thể thiếu người như Sở Hoan.

Doanh Nhân không phải người ngu, cả triều văn võ đại thần, vừa nhắc tới chuyện đi sứ liền lặng yên không lên tiếng, gã đương nhiên cũng nhìn ra trong đó có duyên cớ. Tất cả mọi người không ai muốn phải mạo hiểm, hắn càng không muốn để Sở Hoan làm kẻ chết thay.

Doanh Nhân vừa dứt, liền nghe được một thanh âm nhu hòa nói:

- Doanh Nhân, Phụ hoàng vừa mới ban tước vị Tử tước cho Sở Hoan, Lễ bộ Thượng thư làm Chính sứ, Đại Tần Tử tước làm Phó sứ, chẳng phải là rất thích hợp sao?

Mọi người quay sang nhìn, thấy người nói chuyện chính là Hán Vương Doanh Bình.

Doanh Bình tuấn mỹ phi thường, đứng ở hàng đầu quần thần, ngay bên cạnh Doanh Nhân. Sở Hoan mới vừa rồi không nhìn thấy, chỉ nghe được giọng nói nhu hòa, cũng không biết là người nào nói chuyện.

Doanh Nhân thấy Hán Vương lên tiếng, nhịn không được nói:

- Tam ca chẳng phải văn võ toàn tài sao? Nếu bàn về văn thao vũ lược, Sở Hoan có thế nào so bì với Tam ca?

Gã liếc Ma Ha Tàng nói:

- Tây Lương phái Vương tử làm sứ thần, Tam ca cũng là Hoàng tử Đại Tần, cũng có thể đi sứ Tây Lương đấy!

Quần thần nghe vậy, đều có chút kinh ngạc.

Tuy nói Doanh Nhân đã trưởng thành, có thể vào triều nghe tấu chương và quyết định sự việc, nhưng cho tới nay, rất ít khi nghe Doanh Nhân ở trong triều bàn chính sự, đối với chính sự, Doanh Nhân cho tới bây giờ không hề tham gia một câu.

Không ai ngờ, Doanh Nhân hôm nay thái độ khác thường, khẩu khí khá sắc bén.

Qua lần bị ám sát hụt ở Trung Nghĩa trang, Doanh Nhân cho tới bây giờ đều không quên. Người cậu Nguyên Vũ đã chết đi, Doanh Nhân đương nhiên cũng sẽ không quên. Về lời nói của Nguyên Vũ trước khi chết, Doanh Nhân vẫn nhớ ở trong lòng.

Tuy rằng đến nay Doanh Nhân cũng không thể xác định đến tột cùng là ai bày mưu ám sát mình, nhưng ở sâu trong nội tâm, đối tượng khiến gã nghi ngờ nhất vẫn là Hán Vương Doanh Bình.

Gã và Doanh Bình quan hệ vốn rất nhạt, bình thường ít khi qua lại. Hiện giờ trong lòng còn có nghi kị, đúng là đối với Doanh Bình không hề có chút thiện cảm gì. Nếu hôm nay Doanh Bình không nói lời nào, Doanh Nhân cũng sẽ không đối chọi gay gắt. Nhưng Doanh Bình lại ủng hộ việc phái Sở Hoan đi sứ Tây Lương, điều này làm cho ác cảm trong lòng Doanh Nhân nổi lên, nên không ngần ngại mà tỏ thái độ ngay.

Lúc trước bất kể là Thái Tử đảng hay Hán Vương đảng, hay là phái trung gian, đều chỉ muốn khiến Sở Hoan trở thành Phó sứ, giờ phút này Tề vương Doanh Nhân nói ra mấy câu kia, lập tức khiến Thái Tử đảng bắt được cơ hội.

Thái Tử đảng và Hán Vương đảng tranh đấu không có lúc nào là không diễn ra. Chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ không e dè mà công kích đối phương.

Đô Sát viện hữu Đô ngự sử Thẩm Khách Thu biết cơ hội đã đến, vội bước ra khỏi hàng nói:

- Khải bẩm Thánh Thượng, Hán Vương điện hạ văn thao vũ lược, nếu phái đi sứ Tây Lương tuyệt không có ai thích hợp hơn.

Thẩm Khách Thu là nhân vật đại diện cho Thái Tử đảng, lời vừa nói ra, trong triều quan viên Thái Tử đảng lập tức đứng ra, mới vừa rồi hết lời khen Sở Hoan, lúc này lại muốn biến Sở Hoan trở thành người qua đường, dồn bao lời hay ý đẹp dành cho Hán Vương. Thậm chí mới vừa rồi đem Sở Hoan nâng lên trời, giờ lại bắt đầu hạ thấp Sở Hoan, dụng ý khoe Hán Vương văn thao vũ lược. Người nào không rõ tình huống, sẽ cho rằng đám người này nhất định là thành viên Hán Vương đảng.

Hán Vương khí định thần nhàn, trên mặt vẫn mỉm cười, dáng đứng vô cùng tao nhã, so với Doanh Nhân còn có khí chất quý tộc hơn, thần thái bình thản như nước, thể hiện sự ổn định và vững chãi.

Khi quan viên Thái Tử đảng lần lượt lên tiếng tiến cử Hán Vương làm sứ thần, thì các quan viên Hán Vương đảng cũng đã đứng ra, quay xung quanh chủ đề, nào là Hán Vương hiện giờ xử lý chính sự, đặc biệt Hán Vương hiện giờ suất lĩnh Binh bộ bao vây tiễu trừ chiến sự Giang Hoài Thiên môn đạo, giờ này khắc này, Hán Vương trách nhiệm nặng nề, không nên đi sứ.

Đôi bên đều ngươi tới ta đi tranh chấp liên tục, trong triều đình lập tức một mảnh ồn ào.

Ma Ha Tàng và Cổ Tát Hắc Vân nhìn thấy cả triều đường văn võ đại thần ngươi tới ta đi liên tục tranh chấp, ngay từ đầu còn thật không rõ rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng hai người này đều là hạng người mưu trí, ở Tây Lương cũng có kinh nghiệm chính sự, rất nhanh liền nhìn ra một tia manh mối, hai người chợt liếc mắt một cái, Ma Ha Tàng khóe miệng xẹt qua tia cười quái dị.

Sở Hoan trong lòng lúc này sớm đã hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

Đám bá quan văn võ vừa rồi khen mình văn thao vũ lược, chẳng qua là muốn mình thay họ đi vào chỗ chết. Mà Doanh Nhân vì chính mình mà lên tiếng, Sở Hoan tự nhiên cũng hiểu rõ, lập tức thầm thở dài.

Tuy rằng Doanh Nhân đã dựa vào Thái Tử kết thành đồng minh đối phó Hán Vương, nhưng Sở Hoan nhiều lần dặn dò, Tề vương hiện giờ thế đơn lực bạc, căn bản không phải là địch thủ của Hán Vương đảng, sách lược tốt nhất trước mắt là hiệp trợ Thái Tử đối phó Hán Vương, quân chủ lực đối kháng Hán Vương đảng vẫn là Thái Tử đảng. Tề vương chỉ có thể khiêm tốn, ít nhất không có khả năng chính diện vạch mặt Hán Vương.

Tề vương tuy rằng luôn mồm đáp ứng, nhưng dù sao tuổi trẻ khí thịnh, hôm nay ở trên triều đình, đúng là không vững vàng, hành động theo cảm tính, một câu kia nói ra, trên thực tế cũng đã thể hiện thái độ đối Hán Vương.

Sở Hoan biết Tề vương hôm nay là vì bảo vệ mình, mới kích động như thế, trong lòng rất cảm kích, nhưng cũng lo lắng cho tình cảnh sau này của Tề vương.

Hoàng đế ngồi ở trên ngai vàng, mặt không chút thay đổi, nhìn trên điện quần thần phân tranh, khắc khẩu đối chất. Hán Vương Doanh Bình cuối cùng dời bước bước ra khỏi hàng, nhìn thấy y bước ra khỏi hàng, trên điện, tiếng cãi vã rất nhanh liền lắng xuống.

- Nhi thần tuy rằng bận việc chính sự, nhưng phân ưu với phụ hoàng, đó là bổn phận của nhi thần.

Hán Vương thanh âm bình tĩnh dị thường, trong giọng nói tràn đầy kính ý:

- Phụ hoàng nếu cảm thấy nhi thần thích hợp đi sứ, nhi thần sẽ ổn thỏa đi tới Tây Lương, không nhục sứ mệnh!

Sở Hoan xa xa nhìn thấy bóng dáng Hán Vương. Đó là tư thế ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió), tự nhiên, phóng khoáng lỗi lạc, tuy rằng nhìn không rõ mặt, nhưng chỉ qua bóng dáng cũng đã thấy phong độ quý công tử.

Hoàng đế vuốt chòm râu bạc trắng, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Ý trẫm đã quyết, sắc phong Lễ bộ Thượng thư Tiết Hoài An làm Chính sứ, sắc phong... !

Lão dừng một chút, nhìn nhìn Doanh Bình, ánh mắt cuối cùng vẫn quay sang Sở Hoan:

- Sắc phong Sở Hoan làm Phó sứ, hiệp trợ Tiết Hoài An đi sứ Tây Lương, hướng Tây Lương Vương cầu hôn, cưới Tây Lương công chúa cho Tề vương.

Quần thần nhìn nhau, ý chỉ đã xuống, tuy rằng Thái Tử đảng không có thể đạt được mục đích khiến Hán Vương đi sứ, nhưng nếu Sở Hoan thành Phó sứ, mọi người đều bình an vô sự. Đặc biệt, những quan viên có khả năng sẽ trở thành Phó sứ liền nhẹ nhàng thở ra. Lễ Bộ Thượng thư tuy rằng trên mặt không dám để lộ thái độ, nhưng trong lòng cũng là không ngừng kêu khổ. Y vừa ngồi lên cái ghế Lễ bộ Thượng thư chưa ấm, lúc này hận không thể chỉ là một tiểu quan lại Lễ bộ.

Hoàng đế lập tức nhìn về phía Ma Ha Tàng, nói:

- Ma Ha Vương tử, tới đây, nếu cần tiền tài, có thể cùng Hoàng tử Doanh Nhân thảo luận. Các ngươi nếu thành ý cầu hòa, trẫm sẽ không bạc đãi Tây Lương, chỉ có điều... rao giá trên trời công phu sư tử ngoạm, trẫm cũng sẽ không đáp ứng. Trung Nguyên ta có câu, tên có chừng có mực, lấy việc không thể quá mức, quá mức... sẽ hại người hại mình, đối với mọi người cũng không tốt! (ý là tham thì thâm, khổ, vòng vo mãi)

Tây Lương Thiết kỵ rút khỏi Tây Bắc, ngưng binh dừng chiến, Hoàng đế Bệ hạ đương nhiên biết Tần quốc nhất định phải trả giá thật lớn, nhưng lão cũng bắn tiếng, nhắc nhở người Tây Lương không thể rao giá trên trời, loại cò kè mặc cả này, thân là đế quốc quân chủ, lão đương nhiên không đích thân đến bàn.

Ma Ha Tàng chỉ cười, cũng không nói lời nào.

Hoàng đế lại nói:

- Hôm nay các ngươi đều khổ cực, đêm mai, ở Quang Minh điện, trẫm thiết yến mời sứ đoàn Tây Lương tẩy trần, trẫm mệt mỏi rồi, hôm nay liền dừng ở đây!

Lão đứng dậy, quần thần đã quỳ lạy trên mặt đất, tung hô vạn tuế. Hoàng đế đi ra vài bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trở lại nói:

- Tiết Hoài An, Sở Hoan hai người đến ngự thư phòng của trẫm, trẫm có việc giao phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK