Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỉnh Ngốc Nham Đại Kỳ Mông Sơn cao lớn hiểm trở, lúc mới lên núi còn không quá khó khăn, nhưng càng đi lên cao, vách đá dốc đứng càng nhiều, trại của Quỷ Phương dựng ở trên núi, phần lớn là nhà treo bằng gỗ, nhà treo liên miên, dựng theo thế núi, có năm sáu hộ liền cùng một chỗ, cũng có nhà biệt lập.

Đoàn người Sở Hoan đi lên núi, người trong trại đã sớm giật mình tỉnh lại. Người Quỷ Phương giống như ẩn cư thế ngoại, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy tắc thông thường, nhưng một khi xảy ra tình huống ngoài ý muốn, trong trại phản ứng vẫn cực kỳ nhanh chóng.

Dịch Cốc Tư ôm Quỷ chủ Hách Khê Cốc dẫn đường phía trước, tiến thẳng vào trại, Sở Hoan dẫn quan binh đi theo phía sau. Sau khi vào trại, đường vẫn gập ghềnh khó đi, đi qua trước mỗi nhà sàn đều nhìn thấy có hán tử Quỷ Phương tay cầm vũ khí, nhìn chằm chằm quan binh, toàn bộ tinh thần đề phòng, binh khí cũng đủ loại, có người cầm cung tên đơn sơ, có người cầm đao, có người xách thương, cũng có người chỉ nắm gậy gỗ. Người Quỷ Phương bảo vệ trước cửa, tuổi có lớn có nhỏ, có người đang lúc tráng niên, cũng có người đã già, thậm chí có đứa bé mười ba mười bốn tuổi cầm cung tên đứng trước cửa, như hổ rình mồi nhìn quan binh.

Sở Hoan xem trong mắt, tuy rằng không biểu lộ gì, nhưng trong lòng rất rõ ràng, số lượng người Quỷ Phương không nhiều lắm, nhưng dưới tình huống bị xa lánh, vẫn có thể sinh hoạt tại Trung Nguyên hơn trăm năm, một trong những nguyên nhân, đó là người Quỷ Phương sống trong thời bình phải nghĩ tới thời loạn, đoàn kết một lòng, mỗi giây mỗi phút họ đều duy trì cảnh giác, hơn nữa phần lớn mọi người vẫn đoàn kết tuyệt đối.

Dịch Cốc Tư lo lắng Hách Khê Cốc, sai người trước tiên dẫn đoàn người Sở Hoan tới một phòng xá trong trại, nơi này có hai nhà treo, người Quỷ Phương bên trong đang đốt lửa than, than trong đĩa cháy rừng rực, trong phòng cũng ấm áp. Đám người Sở Hoan tạm thời nghỉ ngơi bên trong, sau đó lại có người đưa nước và đồ ăn tới.

Thân ở trong trại Quỷ Phương, Hiên Viên Thắng Tai cũng không dám xem thường, sắp xếp bộ hạ thủ vệ bên ngoài, cảnh giác người Quỷ Phương.

Vài tên quan viên Hộ Bộ Ti bị giày vò một phen, lúc này lại là đêm hôm khuya khoắt, đã vô cùng buồn ngủ, ăn vài miếng liền nằm ngủ trên sàn nhà.

Sở Hoan cũng lo lắng cho an nguy của Hách Khê Cốc, khó có thể ngủ được. Không biết qua bao lâu, Sở Hoan dựa vào tường gỗ, nửa ngủ nửa tỉnh, nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm:

- Người nào?

Dường như là hộ vệ quát hỏi, hắn lập tức mở to mắt, liền nhìn thấy ánh bình minh đã chiếu vào qua cửa sổ. Sở Hoan đứng dậy, hai tay xoa mặt, lúc này mới tới trước cửa, một trận gió lạnh đánh úp tới, trong sự lạnh lẽo lại mang theo không khí tươi mát của bình minh.

Hắn giương mắt nhìn, liền thấy chung quanh một mảnh trắng xóa, không phải tuyết lớn, mà là sương mù. Sương mù nơi này rất dày, phạm vi nhìn quá ngắn, dường như cả tòa núi đều bao phủ trong sương mù.

- Sở đại nhân đã dậy.

Bên cạnh truyền tới giọng nói;

- Tối qua ngài ngủ ngon giấc không?

Sở Hoan nhìn sang, là Dịch Cốc Tư, hắn cười cười, lập tức hỏi:

- Dịch Động chủ, tình hình Quỷ chủ thế nào?

Sắc mặt Dịch Cốc Tư cũng không dễ nhìn, cau mày:

- Vẫn chưa tỉnh lại, trong trại ta đã phái nhiều người chẩn đoán, đều không tra ra nguyên nhân. Ta đã phái người tới các trại khác, tìm người có thể chữa bệnh, để họ chạy tới chữa trị một phen.

Gã nhìn Sở Hoan, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ:

- Sở đại nhân, ngày hôm qua… !

Sở Hoan biết gã muốn nói cái gì, xua tay cười nói:

- Chuyện ngày hôm qua ta đều quên rồi.

- Sở đại nhân quên rồi, Dịch Cốc Tư lại không thể quên.

Dịch Cốc tử thở dài:

- Nếu không có Sở đại nhân, Quỷ Phương chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn… !

Gã nhìn Sở Hoan:

- Sở đại nhân rộng lòng, không so đo với chúng ta, chúng ta thật sự cảm kích.

Sở Hoan cười nói:

- Dịch Động chủ, không nói đến các ngài lập được công lớn, cho dù không lập công, nhưng vẫn là con dân Đại Tần, quan phủ vốn nên sắp xếp kế sinh nhai cho các ngài.

Đôi mày Dịch Cốc Tư khẽ nhếch lên, hỏi:

- Sở đại nhân, quan phủ thật sự sẽ chuyển giao đất đai cho chúng ta?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Điều này đương nhiên không sai. Không dối gạt Dịch Động chủ, lần này chúng ta tới đây, đúng là dựa theo ý chỉ của triều đình, trước tiên đăng ký hộ tịch cho các ngài, sau đó dựa theo nhân khẩu của các ngài, cắt ra đất đai đủ cho các ngài cơm áo không lo. Hơn nữa triều đình còn ban ân xuống, trong ba năm sẽ không thu bất cứ thuế má nào đối với các ngài… !

Trong mắt Dịch Cốc Tư lộ ra vẻ vui mừng, nhưng ở sâu trong mắt vẫn mang theo vẻ hoài nghi, suy nghĩ cuối cùng hỏi:

- Sở đại nhân đến Đại Kỳ Mông Sơn, chủ yếu là vì thống kê hộ tịch, không biết ngoài việc này còn có chuyện gì khác?

Sở Hoan do dự một chút, biết thăm hỏi chuyện Quỷ Lão cuối cùng không thể giấu diếm được Dịch Cốc Tư, hắn thấp giọng nói:

- Ngoài ra còn có một việc muốn thỉnh giáo Quỷ Lão, hy vọng lão Quỷ chủ có thể dẫn kiến!

- Quỷ lão?

Dịch Cốc Tư cảm thấy hơi bất ngờ:

- Sở đại nhân muốn gặp Quỷ Lão làm gì?

Sở Hoan chỉ cười nhẹ một tiếng, cũng không nói lời nào, thay đổi đề tài:

- Dịch Động chủ, ta có thể đi xem lão Quỷ chủ một chút chứ?

Dịch Cốc Tư đáp:

- Hiện giờ Quỷ chủ vẫn chưa tỉnh lại, Sở đại nhân gặp cũng không thể nói chuyện, chờ Quỷ chủ tỉnh lại, ta sẽ phải người tới đây thông báo Sở đại nhân!

Sở Hoan cười nói:

- Thật ra tuy rằng ta cũng không hiểu y thuật, nhưng cũng biết một phần về độc dược, qua xem một cái, chưa chắc không thể giúp được gì.

Dịch Cốc Tư ngạc nhiên nói:

- Sở đại nhân hiểu độc dược?

Gã lo nghĩ, gật đầu nói:

- Vậy làm phiền Sở đại nhân rồi.

Hiên Viên Thắng Tai luôn lo lắng cho an nguy của Sở Hoan, tuy rằng hiện giờ trông Dịch Cốc tư không có địch ý, nhưng gã cũng không hề biết gì về Quỷ Phương, ai biết người Quỷ Phương có rắp tâm gì.

Sở Hoan đi tới, gã cùng Cừu Như Huyết cùng theo, Tôn Tử Không đương nhiên cũng đi theo. Nếu không phải Sở Hoan ngăn cản, thậm chí Hiên Viên Thắng Tai muốn điều một đám binh sĩ qua.

Hách Khê Cốc được an bài trong nhà treo của Dịch Cốc Tư, Dịch Cốc Tư là Động chủ, cho nên diện tích nhà treo không nhỏ, chính sảnh cũng hơi rộng mở. Sở Hoan nhập gia tùy tục, để tránh Dịch Cốc Tư hiểu lầm, đành để Cừu Như Huyết và Hiên Viên Thắng Tai chờ bên ngoài, Tôn Tử Không làm trợ thủ, đi theo vào phòng.

Tuy rằng đại sảnh trong nhà Dịch Cốc Tư rộng mở, lại hết sức đơn sơ, không xanh vàng rực rỡ như người Tần, chỉ phủ da thú trên mặt đất, thậm chí có mấy tấm da hổ liền một khối, nhìn xem cũng rất khí phách.

Sở Hoan tùy tiện nhìn mấy lần, vẻ mặt đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt dừng trên tường, trong nhất thời không dời đi được. Tôn Tử Không thấy thế, không kìm nổi nhìn theo ánh mắt Sở Hoan, chỉ thấy một bức họa treo trên tường.

Bức họa kia trông hơi cứng tuổi, vẽ trên một tấm lụa, treo trên tường, tấm lụa cũng không lớn, nhưng tranh vẽ bên trên lại rất đẹp, dường như cũng không bởi vì thời gian trôi qua mà khiến cho sắc thái ảm đạm.

Tôn Tử Không nhìn thấy bức họa kia, cũng hơi kinh ngạc.

Chỉ thấy bên trên vẽ một quái vật thân người đầu rắn, quái, bên hông quái vật này quấn váy óng ánh, thân thể trần truồng, bắp thịt rắn chắc, bất kể hai đùi hay bụng, đều có cảm giác lực lượng rắn chắc, dường như có lực lượng vô cùng chứa bên trong, nhưng trên cổ hắn lại là một cái đầu rắn vô cùng đáng sợ.

Trên đầu rắn có thể thấy rõ ràng hai mắt rắn, mắt rắn sắc bén, mặc dù chỉ là một bức tranh, nhưng nhìn qua, đôi mắt rắn kia dường như lóe ra ánh sáng, mà trong miệng con rắn kia phun ra lưỡi rắn.

Nhưng khiến người ta kỳ quái hơn chính là, quái vật trông như chiến sĩ này tay cầm không phải binh khí mà là nhạc khí, tay trái của hắn cầm một cây sáo, tay phải lại cầm một chiếc tỳ bà.

Bức họa này nhìn trông giống như đúc, vẽ rất đẹp, hiển nhiên là được vẽ từ tay họa sĩ giỏi.

Nhìn thấy bức tranh cổ quái này, Tôn Tử Không lại cảm thấy dường như đôi mắt rắn kia đang chăm chú nhìn mình, không ngờ trên người cảm thấy lạnh lẽo, không kìm nổi lui về phía sau hai bước, nhịn không được nói:

- Đây… đây là quái vật gì… !

Giọng gã chưa dứt, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên bên cạnh:

- Ngươi nói cái gì?

Tôn Tử Không quay đầu lại, liền thấy Dịch Cốc Tư đang nhìn mình chằm chằm. Khuôn mặt Dịch Cốc Tư lộ ra vẻ phẫn nộ, đôi mắt giống như nhìn thấy kẻ thù, hai bàn tay nắm chặt.

Tôn Tử Không thấy tình cảnh này, rơi vào ngạc nhiên.

Dường như Dịch Cốc Tư không quan tâm tới cả mặt mũi của Sở Hoan, lạnh lùng nhìn Tôn Tử Không, lại trầm giọng hỏi:

- Ngươi vừa nói cái gì?

Sở Hoan biết chuyện không hay, nhíu mày liếc Tôn Tử Không, trầm giọng nói:

- Tử Không, mau xin lỗi Dịch Động chủ!

Tôn Tử Không hơi ủy khuất nói:

- Sư phụ, ta cũng không nói gì, ta chỉ nhìn thấy quái vật này, nhất thời không nhận ra… !

Gã còn chưa nói xong, Dịch Cốc Tư đã quát to một tiếng, một quyền đánh tới mặt Tôn Tử Không.

Một quyền này của gã dường như dùng toàn lực, không lưu tình chút nào. Tôn Tử Không hiển nhiên cũng không nghĩ tới Dịch Cốc Tư lại ra tay với mình ngay trước mặt Sở Hoan, nhất thời ngây người, không biết trốn tránh. Một quyền này sẽ hung hăng đánh vào mặt Tôn Tử Không, Sở Hoan đã vươn tay ra bắt được cổ tay Dịch Cốc Tư. Tuy rằng khí lực của Dịch Cốc Tư rất lớn, nhưng bị Sở Hoan nắm lấy cổ tay, lại giống như bị vòng sắt bóp chặt, không thể nhúc nhích mảy may. Gã nhìn về phía Sở Hoan, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Dịch Động chủ, đây là lỗi của Tử Không, ta là sư phó của hắn, sẽ thay hắn nhận lỗi với ngài, là hắn ăn nói ngông cuồng, ngài đại nhân đại lượng, không nên so đo với hắn!

Thật ra Sở Hoan rõ ràng trong lòng, lần trước lúc Hách Khê Cốc rời khỏi thành Thái Nguyên, từng nói chuyện với Sở Hoan, Sở Hoan biết được từ Hách Khê Cốc, thần linh mà người Quỷ Phương tín ngưỡng là Đại Mãng Thần.

Bức họa trước mắt này, thân người đầu rắn, tám chín phần mười chính là Đại Mãng Thần người Quỷ Phương tín ngưỡng, bức họa này treo trên tường chính đường của Động chủ Dịch Cốc Tư, có thể thấy được sự quan trọng của nó.

Đây là thần của người Quỷ Phương, Tôn Tử Không không rõ nguyên nhân, không chọn lời nói, cũng khó trách Dịch Cốc Tư lại phẫn nộ như thế. Người Quỷ Phương coi Đại Mãng Thần là vật tổ, là tồn tại cao nhất, đương nhiên không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào khinh nhờn và bất kính.

Nhưng khiến Sở Hoan giật mình không phải bức họa cổ quái này, càng không phải phản ứng tức giận của Dịch Cốc Tư, mà bức họa này hơn một năm trước Sở Hoan đã từng thấy qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK