Đối với đại đa số các Tộc trưởng có mặt tại Thái Dương điện lúc này đều cảm thấy hứng thú đoán xem ai là Sở Hoan. Đám Tộc trưởng này sau khi Ma Ha La bại trận, được Ma Ha Tạng truyền gọi, tất nhiên là không dám không đến. Ngoài Hắc Thủy Chu Lạp,
Thiên Lang Cổ Tát hai bộ tộc Hoàng kim, Tộc trưởng các bộ tộc khác đều đến dự. Kể cả những bộ tộc ở xa, sau khi nhận được tin tức cũng ra roi thúc ngựa chạy tới thành Thanh La.
Bọn họ đương nhiên mơ hồ biết chuyện trận đánh tại Hắc sơn.
Có lẽ Ma Ha Tạng cũng cố ý để bọn họ biết, trận Hắc sơn là Nhiếp Chính Vương bày mưu tính kế, nhưng đằng sau đó có bóng dáng của một sứ thần Trung Nguyên. Hơn nữa, nghe nói, sứ thần Trung Nguyên có còn lập công lao không nhỏ. Khiến cho đám trọng binh của Ma Ha La và Hắc Thủy Chu Lạp bị thương nặng cả chính diện lẫn hậu phương.
Lúc này thành Thanh La đã truyền tin ra ngoài khiến các Tộc trưởng đó biết người đưa ra diệu kế này chính là sứ thần nước Tần. Đại hôn của Sở Hoan, trong triều có không ít quan viên tham gia. Tuy nhiên, một số Tộc trưởng không tới kịp, tất nhiên không được diện kiến vị Phó sứ Tần quốc Sở Hoan đã trợ giúp Ma Ha Tạng đánh bại Ma Ha La.
Mọi người đều biết rằng Tháp lan cách Na Sử Hoàng kim bộ tộc đã được gả cho vị sứ thần này, cho nên mọi người đều đoán, vị sứ thần nhiều công trạng này chắc có lẽ tuổi chưa quá cao.
Tiết Hoài An gần 50, mọi người liếc mắt một cái liền khẳng định Tiết Hoài An không thể là vị sứ thần kia.
Ánh mắt bọn họ lướt qua Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài. Sở Hoan một thân quan phục, còn Hiên Viên Thắng Tài một thân giáp trụ, anh khí bừng bừng, nên một số người liền đoán Hiên Viên Thắng Tài rất có thể chính là vị Phó sứ nọ.
Tiết Hoài An đứng trên điện, nhìn Ma Ha Tạng ngồi trên vương tọa, hai tay chắp lại thi lễ thật sâu:
- Sứ thần Đại Tần Tiết Hoài An bái kiến Tây Lương Nhiếp chính vương điện hạ. Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài cũng đều chắp tay thi lễ. Chợt nghe bên cạnh có người trầm giọng nói:
- Các ngươi tham kiến Hoàng đế Tần quốc cũng bằng cách này sao? Người này tuy không cao, nhưng nhìn qua thấy rất oai phong, ánh mắt không lớn, nhưng rất có ánh sáng. Triều thần Tây Lương đều biết, người này là La Sát Hải Hoàng kim La Sát bộ tộc Tộc trưởng La Sát Chương Hợp.
So sánh với các bộ tộc khác, La Sát Chương Hợp oán hận nước Tần chỉ sợ là sâu nhất.
Năm đó Thập tam Thái Bảo đuổi giết hơn một ngàn kỵ binh Tây Lương. Kỵ binh Tây Lương chật vật chạy tán loạn, chết gần hết.
Mà con của La Sát Chương Hợp cũng nằm trong số đó. Có lẽ cho đến nay, là người Tây Lương có thân phận cao nhất chết trong tay người Tần.
La Sát Chương Hợp mất con đau xót không cùng. Nên càng căm thù Tần quốc đến tận xương tuỷ. Lần này Nam viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn tiến công Tần, La Sát Hải biểu hiện dị thường tích cực, cung cấp phần đông chiến lực. Khi xuất chinh, Tộc trưởng tự mình nói chuyện với binh sĩ La Sát Hải, để bọn họ ghi khắc thù hận nhiều năm trước của La Sát Hải. Sau khi vào nước Tần, phải giết thật nhiều người Tần, vì Vương tử La Sát Hải mà báo thù.
Nhưng Tây Lương bởi vì thiên tai trăm năm mới thấy một lần, cùng với cuộc tranh giành ngôi vị của hai Vương tử Ma Ha, bắt buộc phải chủ động hướng Tần quốc cầu hòa. La Sát Chương Hợp trong lòng thất vọng vô cùng. Khi mấy người Tiết Hoài An tiến vào Thái Dương điện, trong mắt La Sát Chương Hợp tràn đầy thù hận.
Yêu có lẽ sẽ làm cho người ta khắc cốt ghi tâm, nhưng hận so với yêu càng làm cho con người khó có thể quên.
Lão nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Lúc này oán hận đối với Tần quốc đều dồn cả vào mấy sứ thần Tần quốc.
Thù hận như một cây đao, lão tiếc rằng không thể lập tức chém giết mấy sứ thần này. Nhìn thấy Tần quốc sứ thần vẫn đứng thẳng lưng thi lễ, dựa theo lễ nghi Tây Lương, thần tử phải quì một gối, tay đặt ngang ngực, lão lập tức không chút do dự ra tiếng quát lớn. Tiết Hoài An nhíu mày nhìn về phía La Sát Chương Hợp. Lúc này hai bên đã có nhiều quan viên Tây Lương quát lớn:
- Thật sự là thật to gan, nơi này là điện Tây Lương vương, vì sao không quỳ bái tham kiến Nhiếp chính vương? Tiếng quát lớn liên tục vang lên.
Trong điện lúc này nhất thời ồn ào như chợ. Trên thực tế, các quan viên Tây Lương này đều bất mãn với quyết định nghị hòa, trong lòng đúng là như có lửa giận. Tây Lương tằn tiện khổ cực dốc toàn bộ sức lực chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, hao phí rất nhiều nhân lực tài lực vật lực, vì lần này đông chinh, toàn Tây Lương có thể nói là nắm chặt dây lưng quần mà xông lên.
Trước khi xuất quân, Tây Lương vương đã công bố trước cả nước, chỉ cần hạ được nước Tần, Tây Lương các bộ tộc sẽ được hồi báo gấp trăm lần. Nhưng tất cả đã hóa thành bọt biển.
Người Tần không biết, nhưng bọn họ trong lòng rõ ràng, Tây Lương binh tiền tuyến đã rút lui, cuộc chiến tranh này, vốn bất bại mà bại. Tiết Hoài An mặc dù đã gặp đủ các tình huống khác nhau, nhưng lúc này hai bên nhìn vào y bằng ánh mắt hung hãn dị thường.
Quan viên Tây Lương một đám khoa tay múa chân thi nhau quát lớn, thật đúng là khiến y có chút khẩn trương. Dù sao lúc này cũng đang ở dị quốc tha hương, quan viên Tây Lương bộ mặt ai nấy đều rất dữ tợn chi sắc, Tiết Hoài An lá gan vốn nhỏ, tuy rằng muốn cực lực duy trì điềm tĩnh, nhưng trong mắt đã hiện ra vẻ bối rối chi sắc. Trong lúc đó nghe từ phía sau truyền đến giọng nói lãnh đạm của Sở Hoan:
- Chúng ta hôm nay bái kiến, là Tây Lương Nhiếp chính vương, không phải Hoàng đế Đại Tần. Hoàng đế Đại Tần là quân chủ của chúng ta, chúng ta là thần tử của Hoàng đế Đại Tần, không phải là của Tây Lương Nhiếp chính vương. Cơm có thể ăn bậy, nhưng Bồ Tát không thể loạn bái! Giọng nói này cũng không có gì là vang dội, nhưng trong tiếng ồn ào náo loạn lại vẫn nghe rất rõ ràng.
Tất cả mọi người nhìn về phía giọng nói đó, chỉ thấy sau lưng Tiết Hoài An, vị sứ thần trẻ tuổi mặc quan phục vẫn như cũ điềm tĩnh tự nhiên, vẻ mặt cũng cực kỳ lãnh đạm. Sở Hoan mắt thấy Tiết Hoài An chột dạ, bật người lên tiếng từ phía sau.
Dù sao lúc này đại biểu cho Đế quốc Đại Tần, cũng không phải là hành động tranh giành dũng hiếu theo cảm tính. Giờ phút này hắn quan sát thấy trong Thái Dương điện có nhiều Trú sử Tây Vực.
Nếu lúc này ở trước mặt người Tây Lương tỏ ra yếm thế, cố nhiên sẽ bị người Tây Lương cười nhạo, mà cũng khiến các nước Tây Vực khinh miệt nước Tần. Thanh danh của một quốc gia là chuyện trọng yếu. Thái độ cứng rắn, mạnh mẽ đôi khi cũng sẽ khiến cho người ngoài sinh lòng kiêng kỵ.
Sở Hoan thanh âm chưa dứt, quan viên Tây Lương có không ít người bỗng nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn hắn. Ma Ha Tạng lúc này đã giơ tay lên, mọi người lập tức yên tĩnh. - Bổn vương đã đợi các ngươi lâu ngày. Ma Ha Tạng cười nói:
- Sở Hoan Sở Phó sứ trong cuộc bình định tác loạn Ma Ha La của bổn vương đã lập nhiều công lao. Bổn vương đặc biệt cho phép sứ thần Tần quốc không cần quỳ lạy. Ma Ha Tạng thân là Nhiếp chính vương, lời nói ra nặng như núi. Nếu gã đã nói như vậy, mọi người cũng không dám nhiều lời. Tiết Hoài An trấn định lại, chắp tay nói:
- Nhiếp chính vương, ta phụng chỉ Hoàng đế Bệ hạ Đại Tần, đặc biệt đến đây, thực hiện đàm phán hoà bình. Hai nước chúng ta, mặc dù lần này có va chạm, nhưng hai nước hãy vì đại cục mà suy tính, nguyện ý bỏ qua mọi hiềm khích lúc trước, nguyện ý hóa thù thành bạn, đây là chuyện may mắn cho quý quốc, mà cũng là may mắn của bổn quốc. Trung Nguyên ta có câu, không đánh nhau thì không quen nhau, hai nước vì giao lưu khiếm khuyết mới xuất hiện hiểu lầm, trải qua hiểu lầm này, song phương đúng đã có hiểu biết lẫn nhau.
Hoàng đế Bệ hạ Đại Tần ta nguyện ý cùng quý quốc từ nay về sau, kết đồng minh, kết tình hai nước anh em, vĩnh viễn không xâm phạm. Tiết Hoài An dù sao cũng là tay già đời trong quan trường, cung cách ăn nói trong các trường hợp như thế này rất quen thuộc.
Chỉ là lời này, người Tây Lương cố nhiên không tin, mà ngay cả Tiết Hoài An cũng không tin. Ma Ha Tạng cười ha hả, hỏi:
- Hoàng đế Đại Tần các ngươi, thật sự nguyện ý kết cùng Tây Lương kết tình huynh đệ? - Cực kỳ chắc chắn! Tiết Hoài An nghiêm nghị đáp. Ma Ha Tạng vuốt chòm thô râu ráp nói:
- Chỉ sợ là không chắc. Theo ta được biết, Hoàng đế của các ngươi, lúc trước cũng nam chinh bắc chiến, đam mê chém giết tranh giành, trong máu của hắn, không có giọt máu nào là an phận chảy xuôi. Hay là bởi vì hiện giờ già rồi, cho nên huyết tính năm đó đã bị tiêu tan theo thời gian? Lời vừa nói ra, triều đình Tây Lương cười ồ lên. Mấy người Tiết Hoài An nhíu mày.
Bọn họ biết Ma Ha Tạng bên trong sự dũng mãnh gan dạ có lẫn chút cuồng ngạo. Điểm này, lúc ở Tần quốc đã triển lộ ra. Chỉ có điều hôm nay đang ở chính triều Tây Lương, hơn nữa gã đã là Nhiếp chính vương, không thể tưởng được nói chuyện vẫn như cũ không hề có chừng mực. Tiết Hoài An ho khan một tiếng, cất cao giọng nói:
- Nhiếp chính vương đã hiểu lầm. Hoàng đế Đại Tần năm đó chinh phạt thiên hạ, mục đích là lấy giết dừng giết, chấm dứt thời đại quần hùng cát cứ Trung Nguyên. Hoàng đế Đại Tần uy vũ, nhất thống Đại Tần, xây dựng cơ nghiệp muôn đời. Mong muốn của Hoàng đế Đại Tần ta chính là thiên hạ thái bình, quốc dân an cư, đối với quý quốc, trong lòng còn có mong muốn dĩ hòa vi quý. La Sát Chương Hợp không kìm nổi hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói:
- Đúng là không để ý thực lực. Hoàng đế Tần quốc trong lòng có ý niệm này, chẳng qua là thực lực của một nước kém phát triển, không thể đối địch với Tây Lương ta. Tiết Hoài An thấy La Sát Chương Hợp liên tiếp khiêu khích, trong lòng cũng có chút căm tức, cười lạnh nói:
- Đại Tần ta chưa bao giờ là một nước kém phát triển. Mấy năm nay chỉ là nghỉ ngơi lấy lại sức mà thôi. Tuy nhiên bản quan cũng nhớ rõ, quý quốc lúc trước chỉ là một tiểu quốc, còn từng xem Đại Tần ta là vi sư.
Khi Trung Nguyên cường thịnh đến cực điểm, chẳng những không có địch ý với quý quốc, trái lại đúng quý quốc xem như ân sư với bằng hữu, đối với quý quốc trong lòng còn có thiện niệm. Nhưng thật ra quý quốc, chỉ mới có chút sức lực, liền muốn tự ý động đao binh, khiến con dân hai nước đổ máu hy sinh.
Bản quan ở trong này cũng không khách khí nói một câu, chẳng lẽ quý quốc không cảm thấy mình có chút vong ân phụ nghĩa sao? La Sát Chương Hợp hai hàng lông mày khóa lại, vẻ mặt dữ tợn, phẫn nộ quát:
- Ngươi nói cái gì? Một đám chuột nhắt Tần quốc cũng dám ở chỗ này tùy ý vọng ngôn! Tiết Hoài An thấy lão một bộ thái độ ăn thịt người, trong lòng nhất thời phát hoảng, lại chợt nghe được phía sau một trận cười to, tiếng cười kia cực kỳ chói tai, lập tức mọi người đều dồn ánh mắt vào đó.
Đúng là tiếng cười của Sở Hoan, tiếng cười kia lọt vào tai La Sát Chương Hợp, giống như đang cười nhạo lão, lão lại nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát:
- Ngươi cười cái gì? Sở Hoan tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh Tiết Hoài An, chắp hai tay sau lưng, nhìn Ma Ha Tạng:
- Bản quan trước khi tiến vào Thái Dương điện, cũng từng cho rằng, Tây Lương dù sao cũng là đại quốc, tổng cũng nên có chút thể thống.
Chỉ có điều hiện tại xem ra, nghe danh không bằng gặp mặt, triều đình quý quốc, không hề có thể thống gì. Xem ra lúc quý quốc học tập lễ nghi quốc gia của chúng ta, còn không có học được a.
Ánh mắt hắn đột nhiên phát lạnh, liếc La Sát Chương Hợp:
- Triều đình quý quốc, dường như không khác gì cái chợ. Nhiếp chính vương chưa lên tiếng, thần tử bên cạnh đã hô to gọi nhỏ. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm La Sát Chương Hợp:
- Lại không biết này vị đại nhân này có phải mỗi lần triều hội đều hô to gọi nhỏ, thậm chí chửi bậy ra miệng thế không?
Vị đại nhân này có lẽ không biết, ở Đại Tần ta có câu tục ngũ rất hay.
Lão hổ ăn thịt người sẽ không tùy tiện gầm rú, nhưng đám chó giữ nhà ngoài mạnh trong yếu lại thích gặp người là sủa.
La Sát Chương Hợp giật mình, nháy mắt hiểu được, Sở Hoan không ngờ là vòng vo tam quốc để nhằm chửi mình là chó dữ giữ nhà, giận đến phát điên, nắm chặt hai tay, phẫn nộ quát:
- Ngươi nói cái gì? Hiên Viên Thắng Tài thấy thế, cũng đã tiến lên hai bước, tay đã đặt lên vỏ đao đeo bên hông, vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn La Sát Chương Hợp, giọng điệu gằn mạnh xuống: - Các hạ là muốn động thủ sao? Hô to gọi nhỏ, không dọa được sứ thần Đại Tần ta đâu. Gã cùng với Sở Hoan một trước một sau, thiết cốt mặt lạnh, quả nhiên là khí phách phi phàm. Tây Vực Trú sử thấy thế cực kỳ hoảng sợ, nhưng trong lòng cũng rất thán phục. Thậm chí trong lòng thầm nghĩ, trong thiên hạ, có lẽ chưa có sứ thần nước nào dám cứng rắn mạnh mẽ như thế trước triều đình Tây Lương.
Sứ thần đế quốc Đông phương quả nhiên là đảm sắc hơn người.