Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên khuôn mặt đủ các màu sắc của Mã Tiên Cô cũng lộ vẻ mờ mịt, đám người theo ả tới lại trợn mắt há mồm, hôm nay làm ồn ào nhất chính là Chúc Thanh Diệp, thế nhưng ai cũng không ngờ rằng, một người đi ra từ phủ Tổng Đốc, trong dăm ba câu nói, liền hù đám người Chúc Thanh Diệp chật vật rời đi, trong lúc nhất thời mọi người liền hoảng loạn.

Vài lão giả thấy đám người bắt đầu rối loạn, lập tức quát bảo ngăn không cho mọi người làm loạn, một lão giả nói:

- Các vị, hôm nay chúng ta đến đây, không phải vì gây sự, mà vì giải cứu muôn dân trăm họ Tây Quan, nếu như Tiên cô dùng rắn thần dẫn đường, biết rõ ôn thần ngay trong phủ Tổng đốc, chúng ta không có khả năng chỉ vì mấy người bị đánh lui lại liền sinh lòng oán niệm. Hôm nay chúng ta muốn bắt được ôn thần, đó là vì hương thân phụ lão, vì người nhà cùng bạn bè của mình, không có khả năng lui lại như vậy.

- Các vị lão tiên sinh nói rất đúng.

Trong cửa lại truyền ra một giọng nói, mấy người vây quanh một quan viên trẻ tuổi đi ra từ bên trong. Người kia mặc quan bào, tùy tùng đều không mang bội đao. Đám người đang ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại, vài lão giả chỉ liếc mắt, từ trên quan bào liền biết được người đi ra chính là Tổng đốc Tây Quan vừa nhậm chức.

Sở Hoan thần sắc bình thản, còn tươi cười liếc mọi người một cái, ánh mắt đặt lên mấy cỗ thi thể kia. Hắn nhíu mày, đi xuống bậc thang, trước mắt bao người đi tới bên cạnh một chiếc cáng cứu thương, vươn tay vén một góc, ngửi thấy một mùi thối xông lại. Hắn cười lắc đầu, đứng lên chắp hai tay sau lưng, nhìn sang vài lão giả, hỏi:

- Mấy vị lão tiên sinh đều là người có danh vọng ở Sóc Tuyền, bản Đốc cho rằng các vị đương nhiên biết được thị phi, thế nhưng… Ài, mấy người kia đều lây nhiễm bệnh dịch mà chết, cho dù thi thể không thể thiêu hủy, cũng nên lập tức chôn cất. Các vị lại đem thi thể lây nhiễm bệnh dịch tới trong thành, chẳng lẽ không biết bệnh dịch sẽ lây nhiễm, các vị làm như vậy, sẽ chỉ khiến nhiều người bị hại hơn!

Giọng hắn chưa dứt, bên tai truyền đến tiếng sắc lạnh, giọng the thé, liền thấy trượng gỗ trong tay Mã Tiên Cô chỉ vào Sở Hoan, thê thanh nói:

- Ôn thần, hắn… hắn là ôn thần, ôn thần xuất hiện rồi… !

Mã Tiên Cô vừa nói như vậy, đám người xung quanh đều biến sắc. Lúc này mọi người đều biết, Sở Hoan nhất định là Tổng đốc mới nhậm chức, nhưng ai cũng không nghĩ ra, Ôn thần mà Mã Tiên Cô muốn tìm, dĩ nhiên là Tổng đốc đại nhân.

Vài vị lão giả cũng ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời không thể phân biệt. Tô Trọng Ngạn muốn biểu hiện tích cực một chút trước mặt Sở Hoan, bước lên vài bước, vươn tay muốn nắm Mã Tiên Cô. Thế nhưng rắn thần quấn quanh cổ Mã Tiên Cô, Tô Trọng Ngạn quả thực không dám ra tay, đành chỉ vào Mã Tiên Cô quát:

- Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, ngươi có biết, vu oan mệnh quan triều đình, là sẽ bị nhốt vào nhà lao?

Mã Tiên Cô này rất nổi tiếng ở Sóc Tuyền, rất nhiều người mê tín ả. Tô Trọng Ngạn chỉ vào Mã Tiên Cô như vậy, lập tức có không ít người kêu lên:

- Tại sao ngươi lại đối với Tiên cô như vậy? Tiên cô là muốn tốt cho mọi người, không phải hồ ngôn loạn ngữ, là rắn thần dẫn chúng ta tới, chẳng lẽ rắn thần biết nói dối?

Sở Hoan mặt không đổi sắc, nhìn Mã Tiên Cô hỏi:

- Ngươi nói bản Đốc là Ôn thần?

Mã Tiên Cô thấy ánh mắt sắc bén của Sở Hoan, trong lòng quả thực hơi chột dạ, nhưng nghe được đằng sau còn có không ít người đang giúp đỡ mình, giọng nói khàn khàn:

- Là ngươi, ngươi chính là Ôn thần, tai nạn lớn ở Tây Quan, là ngươi mang tới… !

Sở Hoan thở dài nói:

- Thật ra ngươi nói không sai, Sóc Tuyền quả thật có Ôn thần… !

Lời vừa nói ra, xung quanh lại giật mình, đám người bảy họ Tây Quan bỗng nhiên đều biến sắc, ai cũng cho rằng chắc chắn Sở Hoan sẽ giải thích, lại không nghĩ tới hắn dĩ nhiên thừa nhận có Ôn thần tồn tại.

Tô lão thái gia nhíu mày, đang muốn nói chuyện, dường như Sở Hoan biết rõ tâm tư của lão thái gia, khẽ vuốt cằm. Lão thái gia vô cùng cơ trí, đương nhiên hiểu được Sở Hoan đã có tính toán, cũng không nói gì.

Một vị lão giả chắp tay nói:

- Tổng đốc đại nhân nói là, Ôn thần mà Tiên cô nói, quả thực tồn tại?

- Nàng quả thực biết rõ Ôn thần tồn tại.

Sở Hoan thở dài:

- Không dối gạt các vị, thật ra thanh danh của vị Tiên cô này, không chỉ riêng tại Nhân giới, tại Thần giới Yêu giới, cũng thanh danh vang dội.

Nhất thời mọi người không biết ý tứ của Sở Hoan, lúc này Sở Hoan mới phủi tay nói:

- Đỗ tiên sinh, ngươi tới nói một câu với mọi người đi!

Một người tiến lên từ sau lưng Sở Hoan, mọi người nhìn qua, liền thấy một lão giả tuổi hơn năm mươi, mặc trường bào, búi tóc dựng thẳng, lúc đi đường vô cùng chậm rãi, trong tay cầm một chiếc hồ lô, hồ lô kia màu tím, trông rất khác với hồ lô bình thường. Mọi người không rõ ràng cho lắm, đều vươn đầu nhìn ra, không biết lai lịch của vị lão giả này thế nào.

Liền thấy Đỗ Phụ Công đi lên hai bước, ánh mắt đột nhiên nhìn Mã Tiên Cô, lạnh lùng quát:

- Hay cho yêu nghiệt ngươi, làm hại nhân gian, tà thuyết mê hoặc người khác, ngươi còn không bó tay chịu trói?

Mã Tiên Cô trông thấy Đỗ Phụ Công lời nói sắc bén, thần sắc nghiêm nghị, lại càng hoảng sợ, dĩ nhiên lui về phía sau hai bước. Đỗ Phụ Công tiến lên hai bước, hùng hổ dọa người, lạnh lùng quát:

- Ngươi đã sợ rồi sao?

Mã Tiên Cô giọng the thé nói:

- Ngươi… ngươi là ai?

Đỗ Phụ Công cười ha ha nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai?

Đỗ Phụ Công nói năng kỳ lạ, mọi người càng hiếu kỳ.

Mã Tiên Cô hơi căng thẳng, nhưng vẫn the thé nói:

- Ôn thần xuất hiện rồi, nếu không thể đuổi Ôn thần đi, đại nạn buông xuống Tây Quan, xác chết khắp nơi… !

Giọng nàng nghe thê lương, mọi người nghe vào tai, đều hơi sợ hãi, lúc này mấy cỗ thi thể còn ở trên mặt đất, mọi người càng cảm thấy không khí quỷ dị, liền có người lớn tiếng nói:

- Đuổi Ôn thần, đuổi Ôn thần đi… !

Sở Hoan lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, chúng ta nhất định phải đuổi Ôn thần đi, thế nhưng các vị có biết Ôn thần rốt cuộc là ai?

Hắn chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nói:

- Vừa ăn cướp vừa la làng, mọi người tuyệt đối không nên bị Ôn thần đầu độc, Ôn thần thật sự, không phải ai khác, đúng là người này… !

Ngón tay hắn nâng lên, chỉ thẳng tới Mã Tiên Cô.

Mã Tiên Cô càng hoảng sợ, sắc mặt biến đổi, một vị lão giả cau mày nói:

- Nàng là Tiên cô, sao có thể là Ôn thần?

Đỗ Phụ Công liền nói:

- Các ngươi đều bị Ôn thần mê hoặc ánh mắt, Mã Tiên Cô này chính là Ôn thần hóa thân… Nàng nói Ôn thần là Tổng đốc đại nhân, có đạo lý nào?

Mã Tiên Cô lập tức nói:

- Ôn thần buông xuống, bệnh dịch lan tràn, chưa trừ diệt Ôn thần, hạo kiếp khó tránh.

- Ngươi nói rằng, bệnh dịch Tây Quan là Tổng đốc đại nhân mang tới?

Đỗ Phụ Công cười ha ha:

- Như vậy Tây Quan rơi vào việc binh đao nước lửa, xin hỏi là nghiệp chướng của Ôn thần phương nào?

Mã Tiên Cô khẽ giật mình, Đỗ Phụ Công lạnh lùng nói:

- Tây Lương xâm lấn, binh đao nổi lên bốn phương, chính là bởi vì Ôn thần ngươi tồn tại. Hiện giờ bệnh dịch lan tràn Tây Quan, vẫn bởi vì Ôn thần ngươi đang gây sóng gió.

- Ngươi… ngươi nói bậy!

Mã Tiên Cô run rẩy đầu mày.

Vài lão giả dẫu sao cũng không phải kẻ hồ đồ, nếu nói bệnh dịch do Ôn thần gây ra, họ còn có thể tin tưởng, nhưng nếu nói quân Tây Lương đánh vào trung Nguyên cũng do Ôn thần gây ra, mấy người lại không tin. Trái lại những phàm phu tục tử kia nghe nói quân Tây Lương đánh vào cũng có quan hệ với Ôn thần, cả đám lộ vẻ kinh ngạc, họ vốn mê tín, có thể tin tưởng lời Mã Tiên Cô đến trước phủ Tổng đốc, chẳng qua cho rằng thật sự có Ôn thần tồn tại, lúc này Đỗ Phụ Công nói việc binh đao tai ương cũng do Ôn thần gây ra, không ít người đã bán tín bán nghi, nhưng cũng không mấy người tin tưởng Mã Tiên Cô là Ôn thần.

Một vị lão giả nhịn không được hỏi:

- Xin hỏi tiên sinh, ngài là thần thánh phương nào? Vì sao một mực nói Mã Tiên Cô là Ôn thần?

- Các ngươi không biết ta là người phương nào, hắn lại biết.

Đỗ Phụ Công khẽ vuốt chòm râu, bộ dạng cao thâm mạt trắc:

- Xin hỏi các vị, mọi người cảm thấy, Tổng đốc đại nhân trông khoảng bao nhiêu tuổi?

Mọi người nhìn về phía Sở Hoan, có người nói:

- Cũng… cũng không đến 30… !

Đây là trông thấy bộ dạng thành thục già dặn của Sở Hoan, nếu chỉ nhìn khuôn mặt Sở Hoan, ai cũng nhìn ra tuổi không quá hai tư hai lăm, không ít người chỉ dùng bộ dạng Sở Hoan để nhìn ra tuổi, dẫu sao các triều đại thay đổi, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể đảm nhiệm Đại tướng biên cương một phương, điều này cũng cực kỳ hiếm thấy.

Đỗ Phụ Công lập tức nói:

- Đúng vậy, các vị có từng thấy Tổng đốc trẻ tuổi như vậy?

Câu nói kia khắc vào trong lòng mọi người, không ít người kìm lòng không được mà lắc đầu.

Đỗ Phụ Công vuốt râu nói:

- Thánh thượng anh minh thần vũ, thiên tử cơ trí, hiểu rõ thiên hạ, vì sao lại phái Tổng đốc đại nhân trẻ tuổi như vậy thống trị một phương, các vị có từng nghĩ tới?

Lúc này Sở Hoan chắp hai tay sau lưng đứng nơi đó, không hề động đậy. Mọi người chỉ thấy vị Tổng đốc đại nhân trẻ tuổi này mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, thế nhưng ngoài ra ai cũng không nhìn thấu trong lòng Tổng đốc đại nhân rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

- Thánh thượng là thiên tử, lại là Đại Thánh Chân Quân hóa thân thế gian.

Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:

- Thánh thượng là chân thần, mà Tổng đốc đại nhân, chính là Kim Cương Hộ Pháp hóa thân bên người Thánh thượng, mà bản thân ta được Thánh thượng làm phép, đi theo bên người Kim Cương Hộ Pháp, chuyên hàng yêu trừ ma… Thánh thượng biết được Tây Quan có Ôn thần tồn tại, cho nên phái Kim Cương Hộ Pháp đến bảo vệ một phương, mà bản thân ta đúng là đến giúp đỡ Kim Cương Hộ Pháp diệt trừ Ôn thần.

Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, cũng không biết lời Đỗ Phụ Công nói là thật hay giả, trông thấy Sở Hoan điềm tĩnh như nước, bộ dáng sâu xa khó hiểu, đều bán tín bán nghi.

Chẳng qua trong lòng dân chúng lại biết một chút, Hoàng đế si mê đạo pháp, Hoàng đế tu đạo, tại đế quốc Đại Tần cũng không phải một chuyện bí ẩn. Lúc này Đỗ Phụ Công nói Thánh thượng là Đại Thánh Chân Quân hóa thân, mọi người lại không dám không tin. Thánh thượng đã là Đại Thánh Chân Quân háo thân, như vậy Tổng đốc đại nhân là Kim Cương Hộ Pháp cái gì, đương nhiên cũng có khả năng là thật.

Một vị lão giả hỏi:

- Vị tiên sinh này, ngài nói miệng không bằng chứng, Thánh thượng là Đại Thánh Chân Quân, đương nhiên là thật, thế nhưng… !

Lão nhìn Sở Hoan một cái, hỏi:

- Tổng đốc là Kim Cương Hộ Pháp, có bằng chứng gì? Tiên cô mấy lần cầu mưa ở Sóc Tuyền này, đều được trời xanh chúc phúc, nếu nói nàng là Ôn thần… chúng ta quả thực không tin.

- Đã như vậy, chỉ cần một chuyện là có thể phân biệt thật giả.

Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:

- Ai là Chân thần, ai là Tà thần, biểu hiện thần thông, thật giả phân biệt… !

Gã nhìn Mã Tiên Cô, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi có dám so thần thông hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK