Hồ tri huyện mí mắt nhảy lên, mặt sa sầm xuống, tựa người trên ghế, vuốt râu nói:
- Tiết lang, có gì cứ nói, ngươi không cần quanh co như thế.
Tiết lang hơi đổ người về phía trước:
- Đường tôn, cơ hội lần này, là cơ hội quá tốt. Tô gia giàu có, nếu có thể nhân cơ hội này kiếm của bọn họ một ít, cũng chẳng phải là chuyện vui sao. Tuy nhiên… Đường tôn, không dám dối gạt ngài, tiểu nhân cảm giác tiểu tử kia lai lịch không rõ. Sau khi xảy ra chuyện ở thôn Lưu gia, tiểu nhân từng cho ngươi dò la về tên này. Sở Hoan kia 8 năm về trước đột nhiên mất tích, mọi người đã nghĩ là hắn chết rồi. Nhưng trước vụ ẩu đả không lâu, hắn đột nhiên trở về. Lần này cách đối nhân xử thế rất khác lạ, hơn nữa, một thân hảo công phu. Ngay cả Bát Lý Đường hắn cũng không để vào mắt. Đường tôn, người này mất tích 8 năm, đến tột cùng đã làm gì, chúng ta không tra được manh mối. Nhân vật như thế, thực sự là mối họa. Một khi vì mấy đồng bạc Tô gia đưa đến mà thả ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Hồ tri huyện không nói gì, chỉ yên lặng suy nghĩ.
Phòng chữ Giáp nhà lao là nơi giam giữ tội phạm quan trọng. Một cánh cửa đá sau khi mở ra, liền thấy xộc lên mùi hôi thối. Nơi này quanh năm suốt tháng không nhìn thấy ánh mặt trời, âm u vô cùng, lạnh lẽo vô cùng.
Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, hai tay bị dây thừng cột chặt, bị mấy tên ngục tốt xô đẩy, đi tới phòng ngục. Tên rậm râu họ Trương rất nhanh đã đi lại gần, lấy ra một quyển sổ và một cái bút lông, nói:
- Danh tính!
- Sở Hoan!
Trương rậm râu sau khi ngoáy ngoáy cây bút viết tên Sở Hoan xong, lúc này mới đứng dậy, đến trước mặt Sở Hoan, đi vòng quanh hắn một vòng, cười ha hả:
- Thế nào? Bị trói lại có phải là không thoải mái?
Sở Hoan chỉ bình thản nhìn gã, không trả lời.
- Như thế nào, coi bộ dáng của ngươi thì xem ra không phục?
Trương rậm râu cười lạnh, chỉ vào khí cụ bốn phía nói:
- Ngươi có thể thấy, nơi này không phải là nơi để ngươi diễu võ giương oai. Ta nghe nói ngươi ở bên ngoài đánh gãy chân mấy người của Bát Lý Đường. Ha hả, tiếc là ở nơi này ngươi không có cơ hội thể hiện uy phong của mình. Ngươi nếu ở đây dám giương oai, lão tử đánh gãy chân ngươi trước.
Bốn phía phòng giam có rất nhiều loại hình cụ (dụng cụ tra tấn), không ít hình cụ còn dính máu. Không khí trong phòng chẳng những đầy mùi hôi thối mà còn tanh rình mùi máu.
Nơi này tuyệt đối là nơi u ám!
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Chỉ cần ngươi dám động đến một đầu ngón tay của ta, chờ ta ra ngoài, ta cam đoan sẽ sửa trị ngươi.
Lời vừa nói ra, Trương rậm râu và mấy tên ngục tốt ngẩn ra, lập tức cùng cười rộ lên. Đây chính là điều đáng nực cười nhất trên đời này mà bọn chúng nghe thấy. Một trọng phạm ở bên trong lao tù mà dám uy hiếp ngục tốt, đó thực sự là chuyện chưa từng xảy ra.
Trương rậm râu sau khi cười to, sắc mặt lạnh lùng trầm giọng nói:
- Xem ra vị tiểu nhị này đúng là chưa biết gì về nơi này. Anh em, đều động thủ, để hắn biết hắn đang ở đâu.
Hai gã ngục tốt tiến lên, trong đó có một người huy cây gậy gỗ, đập vào đầu Sở Hoan. Sở Hoan chớp nhẹ thân hình, cây gậy gỗ liền đập vào khoảng không. Ngục tốt kia đang tức giận, thì chợt nghe một thanh âm vang lên lạnh lùng:
- Dừng tay!
Cùng với giọng nói, một người từ bên ngoài tiến vào, một thân y phục màu đen. Mấy tên ngục tốt nhìn thấy, vội vàng khom mình thi lễ:
- Nhị công!
Nhị công là cách gọi cung kính của Huyện thừa. Huyện thừa chính là quan phụ tá của Tri huyện, cũng là mệnh quan triều đình, do Lại bộ chân tuyển, Hoàng đế bổ nhiệm. Ở cấp huyện, Tri huyện tất nhiên là nhân vật số 1, mà Huyện thừa chính là nhân vật số 2. Cho nên trong nha môn tất cả các ban sai thuộc hạ bình thường hay gọi là Nhị công.
Huyện thừa tên là Triệu Dần Hải. Ở huyện Thanh Liễu, toàn bộ quyền bính đều nằm trong tay Hồ tri huyện, nên Triệu huyện thừa này trên thực tế cũng không có nhiều quyền thế.
Nhưng gã dù sao cũng là mệnh quan triều đình, là lại viên nha môn nên cũng không ai dám đắc tội.
- Các ngươi dùng hình phạt riêng?
Triệu huyện thừa tướng mạo đàng hoàng, mặt chữ điền, lông mi rậm, liếc Sở Hoan một cái hỏi:
- Người này đã được định tội chưa?
Trương rậm râu vội vàng cười nói:
- Nhị công, đã trễ thế này, ngài sao còn đến nơi này?
Gã tất nhiên không biết, Lương phường chủ sau khi rời khỏi huyện nha cảm thấy chưa yên tâm nên âm thầm đi tìm Triệu huyện thừa. Mục đích đơn giản là càng có nhiều người giúp thì quay về cũng có cái mà báo công với Tô Lâm Lang.
Triệu huyện thừa ở trong nha môn nhiều năm, cũng biết rõ quy củ của nha môn, biết Sở Hoan khi mới bị tống vào ngục thể nào cũng bị đánh đập. Nếu gã đã nhận bạc thì cũng muốn đến xem chừng, quả nhiên nhìn thấy Sở Hoan sắp bị đám ngục tốt động thủ.
Triệu huyện thừa nói:
- Người chưa định tội, các ngươi không cần dùng hình phạt riêng. Việc này nếu lan ra ngoài, chẳng những các ngươi không được vui vẻ, chỉ sợ còn liên quan đến Đường tôn.
Trương Đại Hồ Tư vội nói:
- Nhị công nói đúng, chúng tiểu nhân không dám.
Triệu huyện thừa quan sát Sở Hoan vài lần, rồi chậm rãi nói:
- Người này là người của Hòa Thịnh Tuyền. Hòa Thịnh Tuyền có chút thế lực, nếu chưa định án đã đả thương hắn, đến lúc đó Hòa Thịnh Tuyền tìm đến gây rối cũng khó đối phó.
Gã nói xong quay lưng đi liền.
Đợi cho Triệu huyện thừa đi khỏi, Trương rậm râu mới cười lạnh:
- Tiểu tử ngươi kể ra cũng có vận khí.
Bên cạnh có một gã ngục tốt đi lên, hạ giọng nói:
- Đầu nhi, gã tiểu tử này quá càn rỡ, ở đây mà cũng còn dám giương oai. Chúng ta cứ vậy mà bỏ qua sao?
- Cái rắm!
Trương rậm râu vuốt bộ râu rối bời:
- Ngươi cũng không cần phải vội, đã đến nơi này hết thảy do chúng ta định đoạt. Nếu ngay cả một tiểu tử thối cũng không dằn mặt được, chúng ta có mà ăn cứt.
Ngục tốt cười ha hả:
- Đầu nhi, ý của ngươi là…?
- Không cần chúng ta phải ra tay…
Trương rậm râu vẫy tay, gọi ngục tốt kia lại gần, gã thì thầm vài câu, tên kia liền cười ha hả:
- Đầu nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ đi xử lý ngay.
Phòng chữ Giáp là phòng sâu nhất trong đại lao, nếu là khách điếm, thì phòng chữ Giáp là phòng hảo hạng nhất nhì, mà trong lao ngục, phòng chữ Giáp là nơi khiến cho tù nhân táng đảm nhất.
Trên lối đi nhỏ hẹp trong địa lao vừa vắng vừa thối, vách tường có treo ngọn dèn dầu hôn ám, soi rọi không gian bên trong, có thể nhìn thấy cái bóng đen thui của bảy tám người. Tuy rằng bên này động tĩnh như vậy, nhưng mọi người bên trong vẫn không thèm để ý, tựa như đã ngủ.
- Phạm Bàn Tử, có phạm nhân mới tới, chiếu cố tốt!
Ngục tốt mở cửa chính phòng ngục, đẩy Sở Hoan đi vào, cười ha hả:
- Không được quá tay đâu đấy!
Nói xong, một lần nữa khóa cửa phòng lại, cùng đồng bạn rời đi.
Hai gã ngục tốt vừa đi khỏi, mấy tên phạm nhân đang nằm ngủ la liệt liền bò dậy, một đám dùng ánh mắt cổ quái quan sát Sở Hoan, nhìn qua đều thấy không có chút hảo ý, không có một kẻ nào là lương thiện.
Tựa vào đống cỏ trong cùng, một gã nam tử béo ú ngồi dậy. Gã miệng ngâm cỏ khô, hai bên đều không có người dám lại gần. Phòng ngục này không tính là lớn, nhưng riêng gã đã chiếm một chỗ rất rộng, cũng biết, ở trong này hiển nhiên địa vị không tầm thường.
Sở Hoan biết người này chính là Phạm Bàn Tử mà ngục tốt kia mới nhắc đến.
Phạm Bàn Tử ngồi dậy, phun cọng cỏ khô trong miệng ra, hỏi:
- Tên? Vào đây vì tội gì?
Mấy phạm nhân khác cũng đều đứng dậy, vây quanh Sở Hoan.
- Trên người có cái gì thì lấy ra hết, có đồ ăn không?
- Có bạc sao?
- Phạm lão Đại ở đây, ai cho ngươi đứng nói, mau quỳ xuống, có hiểu quy tắc không hả?
Sở Hoan dáng vẻ quê mùa, vẻ mặt lúc này nhìn qua rất thật thà, làm như thể rất hoảng sợ, tội nghiệp nói:
- Các vị đại ca, ta tên là Sở Hoan, bọn họ nói ta giết người, cho nên tống ta vào đây.
Mấy người vừa nghe, đều giật mình kinh hãi, dẫu sao cũng là tội phạm giết người, người bình thường rất ít khi dám làm. Tuy nói phòng chữ Giáp này đều là trọng phạm nhưng cũng không có ai dám giết người. Nên có mấy tên phạm nhân hơi biến sắc, lui một bước.
- Tầm phào!
Phạm lão Đại đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức nhìn tướng tá của Sở Hoan, bật người nói:
- Ngươi mà dám giết người? Ngươi có cái lá gan đó sao? Giết heo thì may ra…
Sở Hoan nhếch mặt cười:
- Ta không dám giết người, nhưng bọn họ cứ nói ta giết, ta không cãi được.
Đúng rồi, các vị đại ca, ta ngủ ở đâu?
Hắn chỉ vào chỗ ngủ của Phạm lão Đại hỏi:
- Là nơi đó sao?
- Con mẹ ngươi, ngươi còn muốn ngủ ở chỗ của Phạm lão Đại?
Một gã phạm nhân mắng:
- Sao không xem lại mình là gì vậy? Còn không quỳ xuống!
Gã tung chân đá về phía Sở Hoan, ý đồ bắt Sở Hoan phải quỳ xuống.
Chỉ có điều gã vừa mới tung chân, Sở Hoan đã tung ra một cước, gọn gàng sắc bén. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy tên kia bị đá trúng ngực, cả người bay ra ngoài, đụng vào góc thùng phân ở góc tường. Một mùi tanh tưởi hôi thối tản ra, người này đã nằm trong đống cứt đái, bất động.
Mọi người trợn mắt há mồm, Sở Hoan đã cao giọng quát:
- Người đâu, đánh chết người rồi, mau tới cứu người…
Hắn la thất thanh, tựa hồ như mình đang bị người khác đánh.
Hai gã ngục tốt lúc này đã nghe thấy tiếng kêu gào, nhìn nhau cười, căn bản không để ý, bước đi một mạch.
Sở Hoan kêu hai tiếng, lúc đầu mới quay đầu lại, nhìn quét qua vài tên phạm nhân, nhếch miệng cười:
- Vừa rồi bọn họ nói các ngươi chiếu cố ta, rốt cuộc là có ý gì? Ta nghe cũng không hiểu.
Mọi người lúc này mới hiểu, tiểu tử này cũng không phải là kẻ hiền lành gì, hắn hô hai tiếng, thực chất là điệu hổ ly sơn, để các ngục tốt kia tránh đi mà thôi