Chúng tướng Hầu Kim Cương đang đợi cũng lập tức đi theo sau lưng Chu Lăng Nhạc, thấy ánh mắt y dừng lại trên vùng trại ngựa Thanh Nguyên trên bản đồ. Nhìn vào đó, y không nói gì, mọi người cũng không dám mở miệng.
- Chư vị thấy thế nào?
Cuối cùng, Chu Lăng Nhạc hỏi.
Chúng tướng nhìn nhau, Hầu Kim Cương nói:
- Chu Đốc, Sở Hoan đã xuất hiện ở trại ngựa Thanh Nguyên, chẳng phải rất tốt sao? Còn miễn cho chúng ta khỏi phải đến Sóc Tuyền chém đầu hắn.
Một Tướng lĩnh bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ở gần trại ngựa Thanh Nguyên rất thích hợp cho kỵ binh tập kích, đất đai bằng phẳng. Sở Hoan không thể không biết địa hình đó có lợi nhất với quân Thiên Sơn chúng ta, nếu vậy, tại sao hắn lại chọn đóng quân ở trại ngựa Thanh Nguyên?
Dừng một chút, nhìn bóng lưng Chu Lăng Nhạc, y nói tiếp:
- Chu Đốc, có phải họ Sở đang giở trò gì không?
Chư tướng cũng khe khẽ bàn luận, trong thâm tâm đều rất kinh ngạc với việc Sở Hoan đóng quân ở trại ngựa Thanh Nguyên.
Chu Lăng Nhạc chắp hai tay sau lưng, hai hàng lông mày nhíu lại, trầm ngâm thật lâu, đột nhiên lông mày giãn ra, cười nói:
- Bản Đốc đã hiểu!
- Chu Đốc có ý gì?
- Trước kia, khi chúng ta tấn công thành Hạ Châu, nhất định Sở Hoan biết rõ thành Hạ Châu đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng binh mã Hạ Châu chính là chủ lực quân Tây Quan, hắn không thể không để ý.
Chu Lăng Nhạc vỗ vỗ chòm râu dài:
- Nhất định hắn có một đội binh có thể dùng nên vội vã đến thành Hạ Châu này tiếp viện.
- Đã như vậy, vì sao bọn họ lại dừng lại không tiến đến trại ngựa Thanh Nguyên?
- Nguyên nhân rất đơn giản, vì Sở Hoan cũng không phải kẻ ngu xuẩn.
Chu Lăng Nhạc cười lạnh:
- Khi hắn xuất binh đã nghĩ muốn cứu lấy binh mã thành Hạ Châu, nhưng khi đến trại ngựa Thanh Nguyên, chỉ sợ đã hiểu ra cái gì đó.
Hầu Kim Cương còn chưa nói rõ, nhịn không được hỏi:
- Chu Đốc có ý gì?
- Trại ngựa, trại ngựa, Sở Hoan đã đến trại ngựa Thanh Nguyên, khẳng định đã nghĩ tới Hắc Phong Kỵ của Thiên Sơn chúng ta.
Chu Lăng Nhạc xoay người lại, nhìn chư tướng dưới trướng:
- Nhất định khi tỉnh táo lại, cho dù hắn có suất quân đuổi tới, chẳng những không giải cứu được quân coi giữ trong thành, dưới tay có hơn vạn đội ngũ, rất có thể sẽ bị chúng ta nuốt sống ở ngoài thành.
Hầu Kim Cương lập tức nói:
- May sao hắn kịp dừng cương trước bờ vực, nếu quả thực cứ tới cứu viện, không đợi hắn tới gần được thành Hạ Châu, Hắc Phong Kỵ của ta đã diệt sạch bọn họ ở ngoài thành. Nếu vậy, quân coi giữ trong thành thấy viện quân bị diệt, tất nhiên dũng khí đại diệt, sẽ không còn chiến ý nữa.
Chu Lăng Nhạc gật đầu:
- Hiển nhiên Sở Hoan đã biết điều này. Trước kia hắn không tới cứu viện, quân Tây Quan trong thành còn có một tia hy vọng, có thể chèo chống mà đánh tiếp. Nhưng một khi đội quân của Sở Hoan thực sự bị toàn diệt ở ngoài thành, quân trong thành không đánh tự tan. Đương nhiên Sở Hoan hiểu điều này nên mới không tiếp tục tiến quân.
- Chu Đốc, nếu như vậy, vì sao Sở Hoan không lui binh mà vẫn ở trại ngựa Thanh Nguyên?
Hầu Kim Cương nghi ngờ hỏi:
- Không phải hắn muốn chờ chúng ta ở trại ngựa Thanh Nguyên chứ?
- Không phải hắn đợi chúng ta, mà là đợi đội quân coi thành đang bỏ chạy.
Chu Lăng Nhạc khẳng định chắc chắn:
- Đến trại ngựa Thanh Nguyên rồi, đối với Sở Hoan chỉ là tiến thoái lưỡng nan. Hắn xuất binh từ Sóc Tuyền, vốn để tiếp viện Hạ Châu, đợi đến lúc biết được không còn cơ hội tiến lên mà muốn lui cũng vô cùng khó. Thuộc hạ của hắn còn hơn vạn binh mã, nếu trên đường quay đầu quay lại Sóc Tuyền, chẳng khác nào hủy bỏ sách lược xuất binh tiếp viện của mình, cũng bỏ đi kế hoạch chiến lược của mình. Nếu vậy, đây sẽ là đả kích trí mạng với tướng sĩ dưới trướng của hắn. Nếu ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị cố thủ thành Sóc Tuyền thì cũng chịu, nhưng đã xuất binh thì không thể quay đầu về. Đương nhiên, quan trọng nhất là trong lòng hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng, hắn còn muốn cứu quân Tây Quan trở về từ Hạ Châu.
Hầu Kim Cương đã hiểu:
- Chu Đốc, ngươi nói là hắn biết quân coi thành Hạ Châu sẽ lui lại nên chờ tiếp ứng ở trại ngựa Thanh Nguyên?
- Quả không ngoài dự liệu của ta, nên như vậy.
Ánh mắt Chu Lăng Nhạc lấp lánh:
- Bản Đốc còn đang thắc mắc, mấy ngày liên tiếp quân coi thành Hạ Châu vẫn liều chết cống cự, thành còn người còn, thành mất người mất, nhưng vì sao đột nhiên lại phái người thỏa thuận với Cam Hầu? Hiện giờ xem ra, quân coi thành đã biết vị trí của Sở Hoan, bọn họ biết, tử thủ thành Hạ Châu chỉ có một con đường chết, cho nên, biết được Sở Hoan xuất quân tiếp ứng, chuẩn bị phá vòng vây.
Hầu Kim Cương xem địa đồ, gật đầu:
- Từ thành Hạ Châu đến trại ngựa Thanh Nguyên, nếu bình thường sẽ đi mất hai ba ngày, bọn họ yêu cầu Cam Hầu cho ba ngày thời gian, xem ra quả thực là muốn tới đó tập hợp cùng quân đội của Sở Hoan.
Một viên tướng bên cạnh nói:
- Thành Hạ Châu có cần hai vạn quân coi giữ, cộng thêm binh mã trong tay Sở Hoan cũng có ba vạn người. Nói vậy, Sở Hoan muốn dùng toàn lực trong tay phân cao thấp với chúng ta?
- Đây là tình huống bất đắc dĩ bị ép buộc.
Hầu Kim Cương cười lạnh:
- Sở Hoan biết rõ, một khi thành Hạ Châu bị hạ, chúng ta sẽ tiến quân thần tốc tấn công thẳng tới Sóc Tuyền. Tới lúc đó, thực lực trong tay Sở Hoan không phải địch thủ của chúng ta. Nếu hắn có thể đón được đầy đủ hai vạn binh mã từ Hạ Châu rút về, có ba vạn nhân mã trong tay, chắc hắn nghĩ xem ra có thể liều mạng với chúng ta một lần.
- Kim Cương nói rất có lý. Nếu Sở Hoan đã tính toán như vậy hẳn hắn đã không có đường lui, chỉ có thể dùng toàn bộ gia sản trong tay để phân cao thấp với chúng ta....
Chu Lăng Nhạc cười tươi:
- Đây là lựa chọn duy nhất của hắn, lại đúng là điều Bản đốc hy vọng, Bản đốc cũng không mong lại phải khổ chiến một hồi dưới chân thành Sóc Tuyền. Trận này kiểu gì cũng phải đánh, đương nhiên đánh bên ngoài là tốt nhất.
- Chúng ta chỉ cho họ ba ngày, cũng đủ cho bọn họ tập hợp ở trại ngựa Thanh Nguyên.
Một gã thuộc cấp nói:
- Sau khi quân Tây Quan tập hợp, cho dù muốn lui về thành Sóc Tuyền cũng không kịp. Chúng ta vất vả một lần nhàn nhã cả đời, diệt toàn quân Tây Quan ở trại ngựa Thanh Nguyên, chỉ cần giành thắng một trận ở trại ngựa Thanh Nguyên, toàn bộ Tây Quan sẽ là thiên hạ của Chu Đốc.
Chu Lăng Nhạc trầm giọng:
- Chúng tướng nghe lệnh!
Vài tướng lãnh đồng thời chắp tay nghiêm nghị thưa:
- Có mạt tướng!
- Cố Lương Trần nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
Sắc mặt Chu Lăng Nhạc nghiêm lại:
- Bản Đốc lệnh ngươi suất lĩnh năm ngàn kỵ binh, sau hừng đông xuất phát ở thành Hạ Châu, đi về hướng bắc mười dặm, sau đó chạy thẳng tới trại ngựa Thanh Nguyên, phải cam đoan là cùng đi với quân Tây Quan, nhưng cách xa mười dặm. Khi quân Tây Quan thối lui đến trại ngựa Thanh Nguyên, ngươi suất lĩnh một đội kỵ binh, sẵn sàng đón địch ở phía bắc trại ngựa Thanh Nguyên. Có gì thắc mắc không?
- Mạt tướng không thắc mắc gì hết, mạt tướng tuân mệnh!
Chu Lăng Nhạc gật gật đầu, lại quát:
- Địch Nhân Kiệt đâu?
Một tướng lĩnh tiến lên, nghiêm nghị nói:
- Có mạt tướng!
- Bản Đốc lệnh cho ngươi suất lĩnh năm ngàn kỵ binh, xuất phát từ thành Hạ Châu, lệnh giống như Cố Lương Trần, giữ khoảng cách mười dặm với quân Tây Quan. Khi bọn họ đến trại ngựa Thanh Nguyên, đội quân của ngươi chờ ở phía nam trại ngựa.
Địch Nhân Kiệt lẫm liệt thưa:
- Tuân lệnh!
- Cố Kim Cương, Diêu Văn Nguyên, Trương Hạ!
- Có mạt tướng!
Ba võ tướng đều lên tiếng.
- Lấy Cố Kim Cương làm chủ, Diêu Văn Nguyên cùng Trương Hạ làm phó tướng, thống soái một vạn năm ngàn kỵ binh tiến thẳng. Sau khi quân Tây Quan rút lui, giữ khoảng cách mười lăm dặm, khi bọn họ đến, không được lập tức phát động tấn công, chờ lệnh của bản đốc!
- Mạt tướng tuân mệnh!
- Thịnh Tuyên Đồng, Minh Quý!
Hai gã thuộc cấp còn lại cùng tiến lên chắp tay:
- Có mạt tướng!
- Hai ngươi suất lĩnh binh mã còn lại cùng bổn tướng hậu trận, sau đó xuất phát.
- Tuân lệnh!
- Chư vị Tướng quân, quân không có kỷ luật không thể thắng. Lần này xuất chiến là chuyện trọng đại, không thể nói chuyện tình cảm, nếu có ai phạm quân kỷ. Xử nặng!
Chu Lăng Nhạc nghiêm mặt:
- Binh vô thường thế, thủy vô thường hình (binh không có sắp xếp cố định, nước không có hình dạng cố định), chuyện sa trường quyết không thể chủ quan, càng không thể chủ quan với quân Tây Quan. Từ xưa đến nay, bao nhiêu bại trận cũng đều vì hai chữ khinh địch khi bố trí, Bản Đốc không hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy ở quân Thiên Sơn!
- Mạt tướng hiểu!
Chúng tướng đồng thanh.
Chu Lăng Nhạc khẽ gật đầu:
- Sau khi các bộ đến vị trí được chỉ định, không có lệnh của Bản Đốc, không ai được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có ai sốt ruột tham công làm theo ý mình, giết không tha! Chiến sự Tây Quan, hành động lần này chỉ có thể thắng không cho phép bại, chư vị Tướng quân nhất định phải liều chết phục vụ quên mình, nếu thành công, vô luận là tướng lĩnh hay binh sĩ đều được trọng thưởng. Quyết không nuốt lời!
Chu Lăng Nhạc dùng cả ân lẫn uy, đương nhiên sĩ khí chư tướng đại chấn.
- Chu Đốc, vậy...Cam Hầu thì sao?
Hầu Kim Cương nhẹ giọng hỏi.
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Trận chiến ở trại ngựa Thanh Nguyên, Bản Đốc thực sự không hy vọng quân Tây Bắc cũng tham gia náo nhiệt. Với binh lực của chúng ta cũng đủ để nuốt trọn Sở Hoan, nhưng nếu quân Tây Bắc tham dự vào, đến tận Sóc Tuyền, với tính tình của Cam Hầu, cho dù quân Tây Bắc không lập nên chiến công gì nhưng tuyệt đối sẽ không yêu cầu Bản Đốc ít đâu.
- Trách không được bọn họ lại đánh thành Hạ Châu nhiệt tình như vậy, đơn giản là Chu Đốc đã nhường Hạ Châu cho họ.
Hầu Kim Cương nắm tay:
- Chỉ sợ đến được trại ngựa Thanh Nguyên, quân Tây Bắc của Cam Hầu sẽ không phục vụ quên mình như vậy... Đến lúc đó lại ảnh hưởng đến sĩ khí của quân ta.
- Có điều, mạt tướng cảm thấy, có quân Tây Bắc bên cạnh, cho dù bọn họ không dốc sức liều mạng cũng chỉ có thể nói là Sở Hoan gieo gió gặt bão mà thôi.
Địch Nhân Kiệt lên tiếng:
- Chỉ có Quân Thiên Sơn và quân Tây Bắc đồng thời ra tay mới có thể chứng thực danh phản loạn của Sở Hoan.
Chu Lăng Nhạc cười nói:
- Nhân Kiệt nói rất phải, cho dù quả thực quân Tây Bắc không dốc sức liều mạng nhưng dù sao cũng là một lá cờ. Có lá cờ này cũng là một loại đả kích với sĩ khí quân Tây Quan. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Sáng sớm hôm sau, rạng đông mới hé, quân doanh Thiên Sơn đã bắt đầu ra tay, dẹp bá tánh, Cố Lương Trần và Địch Nhân Kiệt tự suất lĩnh năm ngàn kỵ binh xuất phát từ quân doanh. Trong tiếng vó ngựa, hai hàng dài màu đen từ quân doanh rời đi, thẳng tiến tới mục tiêu của mình, người hô ngựa hí, thanh thế khá hoành tráng.
Chờ đến khi hai đội kỵ binh rời đi, quân chủ lực của Thiên Sơn cũng đã bắt đầu thu hồi doanh trướng, thuẫn bài thủ, đao phủ thủ, trường thương thủ, xạ thủ lấp loáng giao thoa. Sau khi bày trận, Hầu Kim Cương suất lĩnh kỵ binh chủ lực dẫn đầu xuất phát, hậu trận do Chu Lăng Nhạc tự mình suất lĩnh, vận chuyển lương thảo vật tư, cũng bắt đầu xuất phát theo phía đông.
Quân trận quân Thiên Sơn chỉnh tề, ngoài phái ra kỵ binh, Chu Lăng Nhạc còn để lại một ngàn kỵ binh tinh nhuệ hành quân hai bên cánh trung quân.
Trên lưng tuấn mã, Chu Lăng Nhạc ngẩng đầu nhìn trời, trong xanh sạch sẽ, xem ra thời tiết tốt, y tự lẩm bẩm:
- Sở Hoan, ta và ngươi đánh một trận, thắng làm thua vua làm giặc!