Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Phụ Công thấy Sở Hoan như có điều gì suy nghĩ, nghiêng người về phía trước, hỏi:

- Ngươi có nhận lời giúp ta giết chết bọn chúng hay không?

Sở Hoan ngẩng đầu, nhìn Đỗ Phụ Công cười nói:

- Lang Thị lang cùng An quốc công đều là trọng thần triều đình, chớ nói ta không có sát ý, ngay cả có dụng tâm tính toán cũng chưa chắc đã giết được bọn họ.

Hắn đưa tay sờ cằm, quan sát Đỗ Phụ Công.

Tuy Đỗ Phụ Công kể lai lịch của mình rất rõ ràng, nhưng Sở Hoan đương nhiên không có khả năng cứ như vậy mà tin tưởng mọi lời y nói.

Đỗ Phụ Công cười nhạt một tiếng, ánh mắt như muốn nói ồ phải rồi, đương nhiên là thế:

- Sở đại nhân là người của Tề vương, điểm này triều đình từ trên xuống dưới đều biết. An quốc công là người của Hán vương. Hán vương dã tâm bừng bừng, muốn giành lấy ngôi vị là chuyện không nói cũng hiểu. Ta biết hôm nay Tề vương hình như đã xích gần lại với Thái tử. Hán vương là người sòng phẳng, đối với địch nhân thì bất luận là thân hay sơ. Gã đối đầu với Thái tử, Tề vương tới gần Thái tử, cũng đã trở thành người của Thái tử đảng.

Y dừng một chút, chậm rãi nói:

- Sở đại nhân cảm thấy Hán vương một khi đắc thế, sẽ bỏ qua Tề vương điện hạ? Ngài là người của Tề vương điện hạ, Hán vương cùng An quốc công tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

Sở Hoan cười ha ha:

- Đỗ tiên sinh một phen khổ tâm, Sở Hoan hiểu rõ. Ta tán thưởng quyết tâm vì bạn rửa hận của tiên sinh, tuy nhiên, chuyện tranh đấu trong triều cũng không đơn giản vài câu nói như vậy.

Hắn đứng dậy, duỗi lưng nói:

- Tiên sinh nếu đã đến nơi này, trước tiên cứ phải ổn định chỗ ở đã. Bất kể thế nào, ở đây, ít nhất tiên sinh sẽ không phải sống cảnh màn trời chiếu đất. Đương nhiên, tiên sinh thích uống rượu, quý phủ cũng sẽ không để tiên sinh thiếu rượu.

Đỗ Phụ Công nhíu mày. Sở Haon liếc mắt nhìn y, cười:

- Nếu tiên sinh muốn đi, cũng không có ai giữ lại.

Đỗ Phụ Công hít sâu một hơi nói:

- Người sống giữa trời đất, hết lòng tuân thủ ước hẹn mới phải. Văn tự bán mình trong tay ngài, ta sẽ tận lực thực hiện chức trách.

Sở Hoan cười:

- Thế thì tốt.

Hắn lo nghĩ một chút mới nói tiếp:

- Ta cũng không biết quê quán tiên sinh ở đâu, bây giờ sẽ đưa cho tiên sinh chút bạc. Ta nghĩ người nhà nhất định sẽ rất lo lắng cho tiên sinh, tiên sinh nên phái người đưa chút bạc về cho bọn họ, nhân tiện báo tin bình an luôn.

Đỗ Phụ Công khẽ giật mình.

- Âu Dương đại nhân là người ta kính trọng, nếu quả thật tiên sinh là đồng môn của Âu Dương tiên sinh, chắc chắn nhân phẩm cũng rất tốt.

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:

- Tiên sinh là người đọc sách, vừa hay trong phủ thiếu một nhân viên làm kế toán. Hơn nữa ta nghe nói tiên sinh viết chữ rất tốt, sau này trong phủ nếu có gì cần ghi chép, tiên sinh rộng lòng giúp đỡ.

Đỗ Phụ Công cau mày nói:

- Ngài muốn ta làm nhân viên thu chi?

Trong mắt của y lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cần biết nhân viên thu chi chính là tổng quản chi tiêu trong nhà. Khi quan lại quyền quý an bài tổng quản, thường sẽ an bài người tâm phúc.

Đỗ Phụ Công không thể tưởng được Sở Hoan lại đem chức trách này giao cho mình một cách nhẹ nhàng như thế.

- Tiên sinh không vui?

Sở Hoan quay đầu lại hỏi.

Đỗ Phụ Công suy nghĩ một chút rồi nói:

- Văn tự bán mình trong tay ngài, đã giao việc, ta tất nhiên sẽ làm.

Sở Hoan gật đầu:

- Vậy thì tốt rồi. Nếu tiên sinh thiếu cái gì, cứ việc nói ra. Ta sẽ sai người bố trí cho tiên sinh một sân viện riêng, hạn chế để người khá quấy rầy.

Đỗ Phụ Công kinh ngạc dò xét Sở Hoan vài lần, rốt cuộc nói:

- Ngài đừng tưởng làm như vậy ta sẽ cảm kích. Vị trí nơi cất giấu nguyên tác Khổng Tước đồ ta sẽ không dễ dàng nói ra đâu.

Sở Hoan nhún nhún vai:

- Tiên sinh có thể quên chuyện đó đi. Nếu như ngày nào đó tiên sinh có hứng thú nói cho ta, có thể ta sẽ có hứng thú nghe. Nếu không ta cũng sẽ không nhắc lại chuyện này.

Sở Hoan dàn xếp tốt chỗ ở cho Đỗ Phụ Công, lại dặn dò người trong phủ một hồi, lúc này mới đi đến nha môn làm việc.

Mã Hồng hôm qua chỉ thị cho Lang Vô Hư và Sở Hoan cùng viết một tấu chương, chủ yếu ghi lại những đề xuất của Hộ bộ về chuyện Tây Bắc. Tâm tư của Mã Hồng thế nào, Lang Vô Hư và Sở Hoan dĩ nhiên hiểu rất rõ.

Mã Hồng đương nhiên hiểu chuyện này kỳ thật rất khó giải quyết. Không ai đoán được sau khi lệnh cho thuê đất ban xuống thì sẽ dẫn đến hậu quả thế nào. Y kéo Lang Vô Hư và Sở Hoan vào, đơn giản là chuẩn bị tốt đường lui. Cho dù đến lúc đó khó có thể tránh khỏi tội, nhưng ít nhất cũng có thể san sẻ gánh nặng sang vai hai người.

Việc của Hộ bộ lúc này chủ yếu là ứng phó Đông Nam và Tây Bắc. Mà chuyện quan trọng nhất của Lễ bộ, là trù tính đại lễ tế thiên tại Thông Thiên điện.

Sở Hoan biết, lần tế thiên này, triều đình rút ra không ít bạc từ Hộ bộ. So với chiến sự Đông Nam, Hoàng đế Bệ hạ dường như cho rằng nên ưu tiên bạc cho đại lễ tế thiên hơn.

Đại lễ tế thiên càng lúc càng tới gần. Sở Hoan đã từng nghĩ trước đại lễ, Hoàng đế Bệ hạ sẽ triệu kiến mình. Dù sau sau khi đi sứ Tây Lương về, Hoàng đế chưa từng gặp lại hắn.

Sở Hoan hy vọng được diện kiến Hoàng đế, để đem toàn bộ những gì mắt thấy tai nghe ở Tây Bắc trình tấu. Hắn cảm thấy, đương kim Hoàng đế từng nhất thống thiên hạ, rồi lại từng trị vì quốc gia phồn hoa hưng thịnh. Nói gì thì nói, cũng là một quân chủ đầy hứa hẹn. Chỉ vì mong muốn trường sinh để tiếp tục thống trị đế quốc mà dẫn đến cảnh hoang tàn khắp nhân gian. Sở Hoan hy vọng Hoàng đế đối mặt với khốn cảnh hôm nay của đế quốc, có thể thức tỉnh khỏi giấc mộng trường sinh.

Tuy nhiên, cho đến ngày bắt đầu đại lễ tế thiên, Hoàng đế chưa từng triệu kiến hắn lần nào. Có lẽ đại lễ tế thiên đang đến gần đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Hoàng đế rồi.

Thông Thiên điện nằm ở vùng ngoại ô phía đông thành Lạc An, cách hoàng cung khoảng nửa ngày đi đường. Từ lúc khởi công Thông Thiên điện, rất nhiều con đường đã được thiết lập cửa khẩu. Đây là đạo tràng tu đạo của Hoàng đế, ngoài trừ những người tu sửa công trình, người ngoài không một ai được phép tới gần.

Thông Thiên điện hao tổn của cải rất lớn. Tòa cung điện này để lại cho đế quốc gánh nặng cực kỳ nghiêm trọng. Năm đó Hoàng đế nghe lời của Huyền Chân đạo tông, ở phía đông kinh thành cho xây dựng Thông Thiên điện quy mô hùng vĩ. Trong triều lập tức có vô số quan viên đứng ra ngăn cản, thỉnh cầu Hoàng đế Bệ hạ không nên theo đuổi việc này. Thậm chí có quan viên thẳng thắn khiển trách Huyền Chân đạo tông chính là yêu đạo, hại nước hại dân.

Thậm chí An quốc công còn thao túng Hộ bộ lúc đó cũng can gián Hoàng đế không nên vội triển khai công trình này.

Hoàng đế vì luyện đan tu đạo, hằng năm đã hao tổn một lượng lớn ngân lượng trong quốc khố. Luyện đan không phải là việc tầm thường. Nguyên vật liệu cực kỳ đắt đỏ. Hơn nữa, cũng rất quý hiếm. Thậm chí, còn xảy ra những trường hợp hư hỏng. Hoặc là do thời gian luyện đan quá dài, hoặc là quá ngắn, lửa quá to hoặc quá yếu. Có thể luyện thành đan dược cũng chỉ có vài lần mà thôi. Mà mỗi lần luyện thành thành phẩm, ít nhất cũng cần mất vạn lượng bạc. Nếu thất bại, mấy vạn lượng bạc cũng coi như trôi theo dòng nước.

Sau mười năm lập quốc, quốc khố vốn vẫn đang tràn đầy. Thời gian gần đây, chỉ vì luyện đan mà từ từ trống rỗng. Hơn nữa, quan viên từ trên xuống dưới nhân cơ hội này trắng trợn vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân. Vương triều Trung Nguyên vốn đang đi trên con đường phục hưng, lập tức từ thịnh mà suy. Thuế má dân gian ngày càng tăng. Xây dựng Thông Thiên điện càng khiến cho tài chính của đế quốc bị rơi vào tình trạng khủng hoảng. Ngay cả vương triều đang hưng thịnh cũng không dám tiến hành xây dựng công trình đại quy mô, huống chi là đế quốc Đại Tần đang có dấu hiệu suy yếu.

Lưu dân làm loạn, Thiên Môn đạo phát triển, nguyên nhân chủ yếu là do thuế má quá nặng, dân chúng oằn lưng gánh chịu, đói khổ cùng cực. Bởi thế, Thiên Môn đạo mới có cơ hội lôi kéo dân chúng đứng lên phản kháng triều đình.

Thông Thiên điện là một đạo tràng hùng vĩ, chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, thậm chí, ngay cả Thừa Thiên điện đã có mấy trăm năm lịch sử của đế quốc cũng chỉ bằng một nửa. Tại đây mỗi viên gạch mỗi bông hoa ngọn cỏ đều tinh xảo vô cùng. Nhưng đằng sau đó, là vô số mồ hôi nước mắt đã đổ xuống. Vì tòa cung điện này, đế quốc đã hao phí không biết bao nhiêu tiền của, để đổi lấy đạo tràng tu đạo trường sinh cho Hoàng đế Bệ hạ.

Trong lúc này, đương nhiên không chỉ có dân chúng bình thường là đổ mồ hôi sôi nước mắt.

Vì ngăn cản việc xây dựng Thông Thiên điện, vô số quan viên trong triều vì thế mà khiến long nhan nổi giận. Hoàng đế đại khai sát giới, không chút nương tay. Trong mắt Hoàng đế, ngăn cản việc xây dựng Thông Thiên điện chẳng khác nào mong ngài chết sớm, chuyện kinh khủng như vậy, Hoàng đế Bệ hạ đương nhiên thẳng tay trừng phạt. Rất nhiều quan viên vì thế mà tan cửa nát nhà.

Kể cả sau khi đã bắt đầu khởi công xây dựng, dưới mỗi phòng ốc xa hoa, đều chôn vô số xương cốt. Chỉ trong mấy năm, chỉ vì xây dựng tòa cung điện này, cũng không thể tính được có bao nhiêu dân phu đã bỏ mạng.

Thời gian cử hành lễ tế thiên, Tư Thiên đài đương nhiên sẽ phải lựa chọn một ngày hoàng đạo.

Đủ loại quan viên tụ tập, từ Hoàng thành xếp thành hàng từ Đông môn đi ra, dọc đường đi hơn mười trượng tinh kỳ phấp phới, che khuất cả bầu trời. Phía trước, một đội kỵ binh tạo thành thế trận thuần một sắc thiết giáp hàn quang, uy nghiêm vô cùng. Chúng binh sĩ cầm mâu chạy chầm chậm, hai nhóm cầm cờ, thần sắc trang nghiêm.

Phía sau là một đội kỵ binh khác, khôi giáp còn sáng loáng hơn, dưới ánh mặt trời, lấp la lấp lánh, cực kỳ uy nghiêm.

Các đội quân ngay ngắn trật tự đi về phía trước. Áo giáp cơ bản giống nhau, đều trang bị lưỡi mác thiết giáp, tràn đầy hàn khí khắc nghiệt khiến cho ai nhìn thấy cũng bất giác mà thấy kính sợ.

Minh Quang giáp, Huyền Sắc giáp, Kỳ Lân giáp, cờ Tỳ Hưu, cờ Lục Bác, cờ Kim Long nối tiếp nhau không kịp nhìn, khiến cho người ta hoa mắt. Đám quan viên thì xếp thứ tự trước sau dựa theo đẳng cấp cao thấp, toàn bộ đội ngũ tản ra khí thế hào hùng, uy nghiêm và trang trọng.

Ngay chính giữa đội ngũ, một cỗ xe ngựa sáng chói mắt chậm rãi mà đi. Cỗ xe rất lớn, tráng lệ vô cùng, tựa như một căn phòng màu vàng đang di chuyển trên mặt đất. Dưới ánh mặt trời, màu vàng lấp lánh, lộng lẫy, xa hoa, tráng lệ, tựa như tất cả hào quang trong thiên địa đều phát ra từ nó.

Mọi người thậm chí có một cảm giác hoa mắt. Màu vàng cực chói chang đập vào mắt, nên gần như không thể nhìn rõ hình dáng của cỗ xe màu vàng này. Nhưng mọi người lại có thể nhìn thấy rõ, kéo chiếc xe này là tám con tuấn mã toàn thân tuyết trắng. Bạch mã khó cầu, huống chi là tám con tuyệt thế lương câu giống như như đúc. Trên người bọn chúng không hề có một sợi lông có màu khác nào, mềm mại cực điểm, tựa như tám con thần câu từ trên bầu trời đáp xuống nhân gian.

Xung quanh cỗ xe vàng tất nhiên không thể thiếu binh sĩ khôi giáp sáng loáng. Bọn họ vây quanh cỗ xe vàng. Trong số đó, nổi bật nhất là người ngồi trên một con tuấn mã cường tráng, đầu đội hắc khôi, lưng đeo trường cung, mắt nhìn như không chớp, thái độ bình tĩnh an nhiên tự tại. Dưới cái mũ bảo hiểm lờ mờ thấp thoáng mái tóc bạc. Chính là Thống lĩnh Cận Vệ quan hoàng gia thần tiễn Hiên Viên Thiệu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK