Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Sở Hoan rời khỏi, Trân Ni Ti liền đứng bên tường đá cạnh cửa đá, đợi hơn nửa ngày, vẫn không thấy Sở Hoan trở về, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Nàng biết rõ những người của Đại Đức Tự đều quỷ dị đa đoan, xuất quỷ nhập thần. Sở Hoan một thân một mình đi tìm xe ngựa, thật sự không biết tình hình hiện giờ thế nào.

Nàng chờ giây lát, chung quanh yên tĩnh như chết, không một chút tiếng động, mặc dù trên tường đá có đèn dầu, nhưng ngọn lửa kia nhảy lên giống như ma chơi.

Lúc trước Trân Ni Ti xuyên qua thông đạo cùng Sở Hoan, cũng không thấy sợ hãi, lúc này bốn bề vắng lặng, ánh lửa lập lòe, lại khiến nội tâm nàng trở nên căng thẳng.

Sau một lúc lâu, chậm chạp không thấy Sở Hoan trở về, Trân Ni Ti đang lo lắng, chợt nghe phía sau có động tĩnh, nàng lắp bắp kinh hãi quay đầu lại, nhìn về phía phát ra động tĩnh, chờ nhìn rõ ràng, mặt mày lập tức thất sắc, ai nha một tiếng, lui về sau một bước, lại nhìn thấy chuột xuất hiện ở chân tường, lúc này là hai con chuột vừa lớn vừa mập, một con trong đó dường như là người quen lúc trước.

Trân Ni Ti sợ nhất chuột, vội vàng lui về phía sau hai bước. Lúc này hai con chuột kia không rời đi ngay, di chuyển ngay tại chân tưởng, lông xù đen xì, đối với Trân Ni Ti mà nói, cực kỳ đáng sợ.

Trân Ni Ti thấy chuột không rời đi, sắp khóc lên, nàng nhìn chung quanh một chút, vừa vặn thấy thiết trượng lớn của Sở Hoan, đối mặt với hai con chuột, tay không tấc sắt, an toàn không được đảm bảo, nàng cẩn thận nhích tới gần, thò tay cầm thiết trượng, nàng dùng tay kéo qua, nào ngờ thiết trượng kia nặng nề khác thường, một cô nương nhu nhược như nàng, trước đó cũng không ngờ thiết trượng lại nặng như vậy, Sở Hoan nắm trong tay dễ dàng, nhưng đến lượt nàng, lại tuyệt đối không được, thiết trượng kia bị nàng kéo, lăng qua, Trân Ni Ti không dám đón đỡ, ai nha một tiếng, nhảy ra sau một bước, che lỗ tai, thiết trượng chế bằng thép ròng kia rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng keng.

Hai con chuột dù có to gan, lúc này cũng hoảng hốt mà chạy.

Trân Ni Ti thấy chuột rời đi, lúc này mới thở ra nhẹ nhàng, thấy thiết trượng rơi trên mặt đất, sợ Sở Hoan trở về trách cứ, nàng vội đi qua muốn nâng thiết trượng dậy.

Thiết trượng này cực kỳ nặng, Trân Ni Ti dùng sức hai tay, trong nhất thời không nâng dậy nổi, nàng uể oải trong lòng, nghỉ ngơi một chút, lại nắm lấy thiết trượng. Qua vài lần, đổ mồ hôi trán, mái tóc dính trên khuôn mặt tuyết trặng, nghĩ rằng ngay cả một chiếc thiết trượng mình cũng không thể cầm lên, ngoài sốt ruột, nước mắt đã lăn xuống từ mí mắt.

Đúng lúc này, chợt nghe một giọng nói vang lên sau lưng:

- Trân Ni Ti, cô làm sao vậy?

Trân Ni Ti quay đầu lại, phát hiện có người tiến vào cửa, đúng là Sở Hoan. Nhìn thấy Sở Hoan, Trân Ni Ti cực kỳ vui mừng, lập tức đứng dậy, vui vẻ nói:

- Ngươi… ngươi trở về rồi hả?

Sở Hoan cười gật đầu, thấy khuôn mặt tuyết trắng của Trân Ni Ti đều là mồ hôi thơm, mấy sợi tóc dán trên gương mặt tuyết trắng, quả thật có một phen phong tình khác, chẳng qua bên cạnh đôi mắt vẫn có nước mắt lăn xuống, hắn ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao cô khóc?

- Điều này… !

Trân Ni Ti áy náy chỉ thiết trượng trên mặt đất:

- Ta không cẩn thận… !

Giọng nàng mang theo nghẹn ngào, Sở Hoan thấy bộ dạng đáng thương của nàng, trong lòng buồn cười nói:

- Ta đã tìm một vòng gần đây, đã tìm được hai cỗ xe ngựa, bây giờ chúng ta trở về, ta muốn dẫn họ rời đi.

Hắn tiến lên, tiện tay nhấc thiết trượng, đi vào trong thông đạo.

Trước kia Trân Ni Ti còn không biết, nhưng giờ phút này nhìn thấy Sở Hoan dễ dàng nhấc lên cây thiết trượng mình dốc hết sức cũng không thể nâng, lúc này mới cảm giác được nam nhân này thật sự rất mạnh mẽ, nhìn bóng lưng Sở Hoan, cảm thấy nam nhân như vậy dường như có thể bảo vệ bất cứ ai.

Hai người trở lại mật thất từ thông đạo, Bố Lan Thiến đang lo lắng chờ đội, nhìn thấy Sở Hoan đi ra khỏi cửa ngầm, lập tức vui vẻ, lại thấy Trân Ni Ti đi ra từ phía sau, bước vội tới phía trước, kéo tay Trân Ni Ti:

- Sao các ngươi lại lâu như thế? Vội chết ta rồi, ta còn tưởng rằng các ngươi xảy ra chuyện gì… !

Đúng lúc đó nhìn thấy mồ hôi trên mặt Trân Ni Ti, hơn nữa hai mắt rõ ràng còn vệt nước mắt, nàng nhất thời ngẩn ra, nhíu mày hỏi:

- Trân Ni Ti, ngươi… ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại khóc?

Trân Ni Ti vội đáp:

- Không có, ta đâu có khóc ? Người đừng… đừng nói lung tung.

Bởi vì vừa rồi nàng không thể nâng thiết trượng, cho nên nóng nảy tới rơi nước mắt, đây cũng không phải chuyện gì tốt, nàng chỉ sợ Bố Lan Thiến biết rõ, sau này Bố Lan Thiến sẽ thường xuyên lấy việc này giễu cợt mình.

Tuy rằng hai tỷ muội thương yêu nhau, nhưng lại thường xuyên đấu võ mồm, nếu bắt được chỗ thẹn nào đó của đối phương, thỉnh thoảng sẽ dùng làm lợi khí đấu võ mồm, Trân Ni Ti mới không muốn chủ động kể lại tai nạn xấu hổ của mình cho Bố Lan Thiến biết.

- Thế nhưng ngươi rõ ràng khóc.

Bố Lan Thiên hoài nghi dò xét Trân Ni Ti vài lần, thấy nàng chẳng những rớt nước mắt, hơn nữa mấy sợi tóc dính trên mặt, khuôn mặt còn có mồ hôi thơm óng ánh, đôi mắt xinh đẹp đảo lòng vòng, bỗng nhiên quay đầu nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan đang nói chuyện với Bạch Hạt Tử, thấy quần áo trên người Sở Hoan hơi mất trật tự, đôi mắt xinh đẹp của Bố Lan Thiến lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ, nhấc cánh tay ngọc, chỉ vào Sở Hoan, phẫn nộ nói:

- Ngươi… tên người xấu này!

Sở Hoan đang thăm hỏi thương thế của Bạch Hạt Tử, đột nhiên nghe giọng nói tức giận của Bố Lan Thiến, không khỏi ngẩng đầu lên, thấy Bố Lan Thiến chỉ vào mình, hơi kỳ quái, nhíu mày lại.

Trân Ni Ti thấy Bố Lan Thiến vô duyên vô cớ chỉ vào Sở Hoan, còn mắng Sở Hoan là người xấu, cũng khẽ giật mình, nhưng lập tức lôi bàn tay nhỏ bé của Bố Lan Thiến, nhíu mày hỏi:

- Tại sao ngươi không lễ phép như vậy?

Bố Lan Thiến tức đến dậm chân:

- Trân Ni Ti, tại sao ngươi còn nói chuyện thay hắn? Có phải hắn đã khi dễ ngươi rồi không? Ta biết rõ, hắn nhất định… !

Gương mặt xinh đẹp biểu lộ oán hận:

- Trân Ni Ti, có phải hắn bức ngươi hay không?

Trong nhất thời Trân Ni Ti còn chưa kịp phản ứng, ngạc nhiên hỏi:

- Bức cái gì?

Lúc này Sở Hoan cũng hơi kinh ngạc, trái lại Kỳ Hoành và Bạch Hạt Tử nhìn Trân Ni Ti, lại nhìn Sở Hoan một chút, dường như hiểu được cái gì, trong mắt đều lộ ra thần sắc thì ra là thế, ánh mắt đều nhìn Sở Hoan, trong mắt tràn đầy tán thưởng, lại mang theo một chút hâm mộ.

Sở Hoan không rõ vì sao Bố Lan Thiến tức giận, thoáng nhìn ánh mắt cổ quái của Bạch Hạt Tử, lại nhìn Kỳ Hoành bên cạnh, thần sắc hai người này đã nói rõ hết thảy vấn đề, lúc này Sở Hoan mới chợt hiểu ra, vội đứng dậy cười khổ nói với Bố Lan Thiến:

- Bố Lan Thiến, chỉ sợ cô có chỗ hiểu lầm… !

- Vậy tại sao Trân Ni Ti phải khóc?

Tuy Bố Lan Thiến cũng là nữ tử yếu đuối, nhưng thực chất bên trong quật cường và dũng cảm hơn Trân Ni Ti một chút, nàng nhìn thấy bộ dạng Trân Ni Ti, nhận định Trân Ni Ti bị Sở Hoan khi dễ, trong lòng tức giận không thôi, căm hận nói:

- Ta biết rõ ngươi cũng giống như những hòa thượng kia, đều… đều không phải thứ gì tốt. Ngươi… người còn tệ hơn hòa thượng kia, ngươi… !

Dù sao Trân Ni Ti cũng không phải cô nương ngốc, lúc đầu vẫn không rõ vì sao Bố Lan Thiến nổi giận, lúc này cuối cùng hiểu được, hóa ra Bố Lan Thiến hiểu lầm, dở khóc dở cười, hiểu lầm như vậy lại khiến Trân Ni Ti xấu hổ, rất xấu hổ, nàng kéo tay Bố Lan Thiên, tức giận nói:

- Bố Lan Thiến, ngươi… ngươi nói hươu nói vượn cái gì, không phải… không phải như ngươi nghĩ, chúng ta… chúng ta không có gì… Ngươi lại nói bậy nữa, về sau ta không để ý tới ngươi nữa… !

Bố Lan Thiến cho rằng Trân Ni Ti bị Sở Hoan uy hiếp, càng nghĩ càng giận, tiến tới nói khẽ bên tai Trân Ni Ti:

- Trân Ni Ti, phụ thân dạy, chẳng lẽ ngươi đã quên ? Còn có những điều giáo phụ dạy chúng ta, chẳng lẽ ngươi cũng quên rồi? Chúng ta là con gái Công tước, phải có thân thể thuần khiết nhất.

Nàng liếc Sở Hoan, giọng căm hận nói:

- Trước khi gả cho trượng phu của mình, thân thể không được bị khinh nhờn, nếu không linh hồn chúng ta cũng sẽ dơ bẩn. Giáo phụ đã nói với chúng ta, nếu thân thể chúng ta không thuần khiết, sau khi chết sẽ không được lên Thiên đường, chỉ có giữ gìn thân thể thuần khiết, cho dù mất tính mạng, sau khi chết cũng có thể lên Thiên đường, Trân Ni Ti, nhừng lời này, chẳng lẽ ngươi đều quên?

Trân Ni Ti tức tới chảy nước mắt, dậm chân một cái, cực kỳ buồn bực:

- Ngươi… Bố Lan Thiến, ngươi… !

Loại chuyện này, cũng không có lối ra, lại càng không thể tranh luận chốn đông người, trong lòng nàng vô cùng ủy khuất.

Sở Hoan thấy Bố Lan Thiến thật sự hiểu lầm, vừa tức giận vừa buồn cười, trầm giọng nói:

- Bố Lan Thiến, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì vậy?

- Điều này còn cần ta nghĩ ?

Bố Lan Thiến này cũng là một cô nương rất ngang ngạnh, Trân Ni Ti khóc, thân thể mềm mại run rẩy, trong mắt Bố Lan Thiến cảm thấy Trân Ni Ti chịu ủy khuất và nhục nhã rất lớn, lại bị Sở Hoan uy hiếp, cho nên mới kinh sợ như thế. Đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng lên nhìn Sở Hoan, lần này lại không chút sợ hãi :

- Tại sao ngươi lại để một mình Trân Ni Ti dẫn ngươi ra ngoài ? Vì sao lâu như vậy các ngươi mới trở về ? Tại sao Trân Ni Ti lại khóc ? Còn có, trên người của ngươi… quần áo trên người ngươi vì sao lộn xộn như vậy ?

Nàng liên tục đưa ra mấy vấn đề, càng cảm thấy phán đoán của mình chính xác.

Sở Hoan thực sự hơi giận, nếu thật sự làm, mặc kệ cô nói thế nào không sao cả, quan trọng là căn bản không làm gì, bị oan uổng như vậy, thể diện thật sự không nhịn được, hơn nữa thần sắc Kỳ Hồng và Bạch Hạt Tử hiển nhiên cảm thấy Bố Lan Thiến nói không sai. Sở Hoan hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Bố Lan Thiến đang giận dữ, chỉ nói với Bạch Hạt Tử:

- Bạch huynh, ngươi trước tiên chờ ở chỗ này, ta đưa Nặc Cự La và Kỳ Hoành ra ngoài… !

Hắn cũng không nói nhiều, đi qua cẩn thận vác Kỳ Hoành lên lưng, sau đó lại nâng Nặc Cự La hôn mê bất đỉnh, rời khỏi mật thất trong ánh mắt oán hận của Bố Lan Thiến.

Chờ Sở Hoan vừa đi, lúc này Trân Ni Ti mới tức giận nói:

- Bố Lan Thiến, nếu Sở trở về, ngươi nhất định phải xin lỗi hắn, ngươi oan uổng hắn, phải xin lỗi hắn!

- Ta oan uổng hắn?

Bố Lan Thiến liếc Bạch Hạt Tử, kéo Trân Ni Ti tới bên cạnh thấp giọng nói:

- Trân Ni Ti, ngươi nói cho ta biết, có phải hắn uy hiếp ngươi hay không? Hắn rốt cuộc làm gì ngươi rồi?

Trân Ni Ti dậm chân, tức giận nói:

- Không có, hắn không làm gì ta, càng không uy hiếp ta, đều là tự ngươi nghĩ ngợi lung tung.

Bố Lan Thiến hoài nghi nói:

- Ngươi nói thật sự? Hắn… hắn không thừa dịp khi dễ ngươi?

Nàng cảm thấy không tin, loại dấu hiệu này, rõ ràng cho thấy bên trong có ẩn tình.

Trân Ni Ti tức giận nói:

- Ngươi muốn thế nào mới tin tưởng ?

Bố Lan Thiến nói khẽ:

- Trân Ni Ti, hiện giờ hắn đi rồi, không cần sợ, nếu hắn thật sự khi dễ ngươi, chúng ta nhất định dốc sức liều mạng với hắn… Giáo phụ từng nói, thân thể chúng ta thuần khiết nhất, trước khi gả cho trượng phu, nếu thân thể bị khinh nhờn, vậy chỉ có thể dùng cái chết chuộc tội, nếu như hắn thật sự khi dễ ngươi, chúng ta cùng giết người này trước, sau đó… sau đó sẽ dốc sức liều mạng với Sở!

- Giết người?

Trân Ni Ti hỏi:

- Ngươi dám giết người ?

Bố Lan Thiến hơi xấu hổ, vẫn mạnh miệng nói:

- Nếu hắn thật sự khi dễ ngươi, ta…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK