Sở Hoan gật đầu nói:
- Điểm này ta cũng đã cân nhắc qua. Muối sắt quan doanh, các đạo thiết lập quan muối thự và quan sắt thự, quản lý khai thác và bán ra tại các địa phương. Quan muối thự và quan sắt thự đều phụ thuộc vào nha môn Hộ bộ. Nếu muốn buôn bán thì phải được nha môn Hộ bộ trao công văn!
Sở Hoan vuốt cằm, cười nhạt nói:
- Nếu như là trước đây, lúc ta ở bên trong Hộ bộ thì có thể dễ dàng lấy được công văn. Nhưng bây giờ ta đã rời khỏi nha môn Hộ bộ, cho nên chuyện đã trở nên hơi phức tạp.
Lão thái gia vuốt cằm nói:
- Đúng vậy. Như lão phu biết thì bây giờ Hộ bộ Thượng thư chính là Mã Hoành. Đám người Cao Liêm từng muốn dùng lương thực thuê đất của chúng ta, đã từng phái người đi tìm vị Mã thượng thư kia ở kinh thành. Hình như quan hệ giữa bọn họ và vị kia Mã thượng thư kia rất tốt!
- Chuyện này ta cũng biết.
Sở Hoan nói:
- Quả thật Mã Hoành đã từng cực lực ủng hộ chính sách dùng lương thực thuê đất ra cho thuê của đám người Cao Liêm. Nhưng Hộ bộ tả thị lang Lang Vô Hư và ta đều hy vọng hào tộc Tây Quan có thể khôi phục lại như cũ. Lúc đó với lực lượng của ta và Lang Vô Hư, Mã Hoành đúng là không thể làm gì được.
Lúc Sở Hoan nhắc tới Lang Vô Hư, lập tức nghĩ đến Đỗ Phụ Công và Lang Vô Hư vẫn còn có một chút thù hận. Hắn liếc nhìn một cái, thấy gương mặt của Đỗ Phụ Công rất thản nhiên, cũng hiện ra vẻ kinh ngạc nào, lúc này mới yên tâm.
Đỗ Phụ Công tựa như cũng biết rõ tâm tư của Sở Hoan, liền nói:
- Đại nhân, chúng ta nhất định phải chiếm được công văn này. Tuy đại nhân đã rời xa kinh thành nhưng cũng không phải là không có người ở trong triều. Tạo ra muối mới là một chuyện lớn suy nghĩ vì là giang sơn xã tắc. Cho dù đám người Mã Hoành kia gây khó dễ từ bên trong nhưng chắc chắn không phải tất cả mọi người trong triều đình sẽ đều hồ đồ.
Dừng một chút, hắn thấp giọng nói:
- Đại nhân và Tề Vương điện hạ cũng có chút giao tình. Hoàng Củ đã chết nên bây giờ việc quản lý thư tỉnh là do đại học sĩ Từ Tòng Dương đảm nhiệm. Đại nhân có thể gửi một bức thư cho Tề Vương điện hạ, nói về việc muối mới nhập quan rất có ích đối với đế quốc. Muối mới nhập quan không chỉ giải quyết được vấn đề quan nội không thể cung cấp đủ muối ăn mà còn bổ sung tài chính cho Tây Quan, giúp cho Tây Quan có thể sớm khôi phục nguyên khí. Đây chính là chuyện nhất cử lưỡng tiện!
Sở Hoan hiểu ra liền cười nói:
- Nếu ta giải thích với Tề Vương về chuyện muối mới nhập quan này sẽ có ích đối với đế quốc thì dĩ nhiên điện hạ sẽ tìm tơi Từ đại học sĩ để bàn bạc. Từ đại học sĩ chính là người có trí tuệ lớn trong triều, dĩ nhiên hắn có thể hiểu rõ lợi ích trong chuyện này.
- Triều đình tập trung vào việc chiến sự tại Đông Nam, cho nên không thể chăm sóc quá nhiều tới Tây Bắc. Nhưng cũng không phải là triều đình muốn bỏ mặc Tây Bắc.
Lão thái gia nói:
- Chỉ là triều đình không có nhiều tinh lực để ra tay đến đây mà thôi. Thực ra việc phái đại nhân tới Tây Quan đã cho thấy rằng triều đình vẫn vô cùng lưu ý tới khu vực Tây Bắc này. Nếu như Tây Quan có thể tự nghĩ ra cách nhanh chóng khôi phục nguyên khí thì dĩ nhiên triều đình sẽ đồng ý. Lúc này, đại nhân đã tìm được cách luyện muối từ hàn thạch. Điều này không chỉ tốt đối với Tây Quan mà cũng là công lao lớn đối với toàn bộ đế quốc.
Đỗ Phụ Công gật đầu nói:
- Đúng vậy. Triều đình sẽ không thể không biết được rằng, sớm muộn gì quan nội cũng sẽ xuất hiện việc thiếu muối, càng không thể không ý thức được việc muối mới nhập quan có tác động lớn tới việc phục hưng Tây Quan như thế nào. Cho dù đa số người xem không hiểu nhưng chắc chắn Từ Tòng Dương vẫn có thể thấy rõ. Ai cũng nói Từ Tòng Dương mưu quốc hơn người. Nếu như lời đồn đại không sai thì chắc chắn Từ đại học sĩ sẽ hết sức ủng hộ sách lược muối mới nhập quan của đại nhân. Có Tề Vương và Từ Tòng Dương chống đỡ, hơn nữa nha môn Hộ bộ bây giờ không chỉ có một mình Mã Hoành. Lang Vô Hư là tả thị lang Hộ bộ. Người này cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa lúc này chính là người nổi bật trong Tề Vương đảng, chưa chắc sẽ chịu để yên cho Mã Hoàng đè đầu cưỡi cổ. Mã Hoành muốn gây khó dễ từ bên trong, chưa chắc Lang Vô Hư sẽ để hắn toại nguyện.\
Sở Hoan nở nụ cười.
Quả thật trong lòng hắn biết rõ, sau khi Hoàng Củ chết đi, Lang Vô Hư tự xưng là nhân vật quan trọng trong Tề Vương đảng để lôi kéo rất nhiều quan chức tiến vào thế lực Tề Vương.
Đỗ Phụ Công nói không sai. Lang Vô Hư là một người giảo hoạt, thuộc dạng tiểu nhân đắc chí. Sau khi Hán Vương đảng tan vỡ, thái tử và Tề Vương đảng chính là hai đảng phái có thế lực lớn nhất trong triều. Ngay cả Tân đảng, tuy thực lực không tầm thường nhưng vẫn khó có thể tranh chấp cùng hai đảng phái lớn này.
Tề Vương xuất cung mở phủ, Sở Hoan đã sớm đoán được tâm tư của hoàng đế. Hoàng đế giỏi về thuật đế vương, dùng sách lược cân bằng đối với thần tử. Lúc trước, Hán Vương đảng và thái tử tranh chấp, thế lực triều đình cân bằng. Đến khi thế lực của Hán Vương đảng trở nên mạnh mẽ, vượt qua cả các hoàng tử khác, hoàng đế lập tức bức bách nhân vật quan trọng trong Hán Vương đảng là An quốc công tạo phản, sau đó dùng thủ đoạn ác độc để diệt trừ.
Hoàng đế giải quyết chuyện vô cùng gọn gàng, nhanh chóng. Chỉ trong một đêm, thế lực mạnh mẽ nhất trong triều là Hán Vương đảng đã gặp phải tai họa ngập đầu. Nhưng Hán Vương đảng điêu tàn chắc chắn sẽ dẫn tới việc hoàng tử khác lại quật khởi lần nữa.
Đương nhiên hoàng đế không muốn nhìn thấy một nhà độc đại, liền đề bạt Từ Tòng Dương chăm lo việc thư tỉnh. Ngoài ra hoàng đế còn để cho Tề Vương rời khỏi cung mở phủ, thậm chí còn đề bạt Sở Hoan, thân tín của Tề Vương, dành cho Sở Hoan ân ngộ trước nay chưa từng có là thống lĩnh một đạo trong lúc tuổi còn trẻ. Tất cả những điều này đều cho thấy hoàng đế muốn nâng đỡ thế lực Tề Vương lên.
Đương nhiên mục đích hoàng đế nâng đỡ Tề Vương đảng không phải là vì hắn yêu quý Tề Vương.
Bây giờ Sở Hoan đã dần dần thấy rõ một sự thật rằng ở hoàng đế vốn không tồn tại yêu và không yêu. Người trong thiên hạ đều chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi. Hắn muốn chuyên tâm tu đạo thì nhất định thế lực trong triều đình phải ngăn cản được lẫn nhau. Triều đình phải cân bằng thì hắn mới có thể an tâm tu đạo.
Mặc dù bây giờ chính là thời kỳ ngọt ngào của Tề Vương đảng thì hoàng đế cũng vẫn sủng ái Tân đảng. Nhưng cho dù hoàng đế sủng ái Mã Hoành, người bên trong Tân đảng thì cũng sẽ không để cho người của Tề Vương đảng bị chèn ép. Mặc kệ Tề Vương tử có thừa nhận hay không, khắp triều đình vẫn coi Lang Vô Hư là nhân vật quan trọng của Tề Vương đảng. Là một trong những nhân vật quan trọng của Tề Vương đảng, cho dù địa vị của Lang Vô Hư ở nha môn Hộ bộ thấp hơn Mã Hoành thì cũng dựa vào thế lực phía sau mà không quá kiêng kỵ Mã Hoành.
Ngược lại, Mã Hoành cũng biết rõ hoàng đế muốn nâng đỡ Tề Vương đảng, cho nên hắn cũng sẽ phải nể chút mặt mũi của Lang Vô Hư.
Lúc trước, Lang Vô Hư bỏ rơi An quốc công, đầu quân về Vương môn. Đợi đến khi Hoàng Củ bị giết, Hán Vương đảng tan vỡ, hắn đã đặt toàn bộ tiền đồ dòng dõi vào trên người Tề Vương, đã không còn bất kỳ đường lui nào. Lang Vô Hư vô cùng nham hiểm, giảo hoạt. Dĩ nhiên hắn thấy rất rõ ràng, Tề Vương đảng tranh đấu cùng với thái tử, một mất một còn, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết. Nếu như Tề Vương đảng muốn giành được thắng lợi cuối cùng thì nhất định phải nắm thực lực mạnh mẽ. Theo Lang Vô Hư, Sở Hoan chính là người của Tề Vương đảng. Thực lực của Sở Hoan mạnh mẽ chính là đại diện cho thực lực của Tề Vương đảng mạnh mẽ. Việc muối mới nhập quan này dĩ nhiên có ảnh hưởng cực lớn tới thực lực của Sở Hoan. Vì muốn thế lực của Tề Vương đảng lớn mạnh, để mở một tiền đồ rộng lớn cho mình, chắc chắn Lang Vô Hư cũng sẽ dốc hết sức trợ giúp Sở Hoan giành được phần công văn kia.
Sở Hoan đã sớm tính toán. Có sự giúp đỡ từ Tề Vương, Từ Tòng Dương, Lang Vô Hư và thế lực Tề Vương đảng, Sở Hoan tin rằng có thể giành được quyền công văn kia.
- Đỗ tiên sinh giúp ta soạn một bản tấu chương gửi tới triều đình đi.
Sở Hoan ra lệnh:
- Chúng ta phải ra tay càng nhanh càng tốt. Nhưng lúc mới bắt đầu, ta không thể trắng trợn khai thác mỏ luyện muối, cần phải tìm một nơi thích hợp mở diêm trường. Trước tiên ta phải thử chế muối, đợi đến khi tất cả vào đúng quỹ đạo thì sẽ tính toán tiếp!
Hắn hỏi lão thái gia:
- Lão thái gia, ta cảm thấy diêm trường nơi này không cách Sóc Tuyền thành quá xa. Lão gia ngai có thể tìm được nơi thích hợp không?
Lão thái gia hơi trầm ngâm, hai chân mày nhướn lên, nói:
- Cách thành tây không tới năm mươi dặm chính là Tây Hạp Sơn. Tuy nó không phải là dãy núi lớn ở Tây Bắc, nhưng trên núi hầu như là hàn thạch. Hơn nữa nơi đó còn có một động trong núi vô cùng rộng rãi. Nếu như ta xây dựng diêm trường ở đó để khai thác hàn thạch thì có thể chế tạo muối ngay tại chỗ. Lão phu cảm thấy đó chính là một nơi rất tốt.
- Tây Hạp Sơn sao?
- Đúng vậy.
Lão thái gia nói:
- Nếu đại nhân không ngại thì xin dành chút thời gian đi xem xét. Đây quả là chỗ tốt, hơn nữa cách thành tây hơn mười dặm chính là trụ sở doanh Khôn của Bình Tây Quân. Nếu diêm trường Tây Hạp Sơn xảy ra biến cố, Bình Tây Quân có thể tới tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Sở Hoan mỉm cười, nói:
- Lão thái gia đã nói như vậy thì chắc chắn Tây Hạp Sơn chính là một chỗ tốt rồi. Quyết định như vậy đi, diêm trường thứ nhất sẽ xây ở Tây Hạp Sơn.
Lão thái gia lập tức nói:
- Nếu như đại nhân có điều gì dặn dò thì cứ việc nói cho ta biết. Những người khác khó nói nhưng chắc chắn Tô gia ta sẽ dùng hết sức trợ giúp đại nhân xây dựng diêm trường. Nếu cần gì, xin đại nhân cứ nói, Tô gia sẽ dùng hết khả năng.
Sở Hoan chắp tay cười nói:
- Tất cả xin làm phiền lão thái gia.
Tuy nói vậy nhưng hắn thầm nghĩ việc mở diêm trường thật sự rất khó khăn. Không có bạc thì không thể làm gì được. Việc chế muối của mình chỉ là một thí nghiệm nhỏ, muốn mở diêm trường thì quy mô phải lớn hơn rất nhiều, phải chia làm nhiều nhóm để tiến hành. Ví dụ như khai thác hàn thạch, như loại bỏ tạp chất, như nấu muối, mỗi một trình tự đều phải tách rời.
Ngoài ra, công nhân diêm trường cũng phải là người thật sự thân thiết. Lúc hắn đang chuẩn bị bàn bạc về việc tuyển công nhân cùng với lão thái gia thì một tên người làm vội vàng chạy lại, bẩm báo:
- Đại nhân, Đổng tri châu cầu kiến!
- Đổng tri châu sao?
Sở Hoan nhíu mày. Quả nhiên Đổng Thế Trân đúng là không có việc không lên điện Tam Bảo. Lão thái gia lập tức đứng lên nói:
- Đại nhân bận việc, không tiện quấy nhiễu nhiều. Lão phu xin quay về trước để chuẩn bị công việc xây dựng diêm trường. Trước tiên ta sẽ phái người thăm dò Tây Hạp Sơn một lần để vẽ ra một tấm bản đồ chi tiết.
Sở Hoan chắp tay cảm tạ rồi để Đỗ Phụ Công tiễn lão thái gia đi ra ngoài. Lão thái gia vừa bước ra ngoài thì Đổng Thế Trân cũng đã tới đại sảnh. Vừa vào bên trong đại sảnh, hắn lập tức nói:
- Tổng đốc đại nhân, việc lớn không tốt!
Sở Hoan thấy biểu hiện nghiêm nghị của Đổng Thế Trân, cũng biết là có chuyện lớn. Sau khi mời Đổng Thế Trân ngồi xuống, cho người dâng trà, mới nói:
- Đổng đại nhân không nên gấp, trời vẫn chưa sụp. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Đổng đại nhân lại vội vã như thế?
Đổng Thế Trân thở dốc gấp gáp, biểu hiện nghiêm nghị, trong đôi mắt nhỏ kia mang theo vẻ tức giận, nói:
- Sáng sớm nay có người tới báo rằng bọn trộm cướp đã cướp sạch một làng. Nam nữ, già trẻ hơn trăm người trong thôn đều đã bị giết chết, làng bị cướp hết sạch. Huyện lệnh địa phương đến báo còn bị bọn hắn dùng đuốc đốt cháy nơi này. Đợi tới lúc bọn họ chạy qua đều là chó gà không tha!
Vẻ mặt hắn cực kỳ tức giận, hai tay đã hiện lên nắm đấm.