Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm như tiếng sấm vang lên xa xa.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, thanh âm kia nghe tựa như trầm nặng dị thường, tựa như rất xa, lại tựa như gần trong gang tấc. Sở Hoan nhíu mày, chăm chú lắng nghe, trong bất giác cảm nhận được gì đó, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh phiến đá, rất nhanh thì nhìn thấy phiến đá cứng rắn mà mình hao tâm tổn lực dường như rung lên. Thị lực hắn vốn rất tốt, lúc này cũng phát hiện bên trên phiến đá đó bụi đất rơi xuống lả tả.

Hai mắt hắn sáng lên, tiếp tục quan sát một hồi, cuối cùng xác định, nếu như mình đoán không sai, thì bên trên đang có người nện vào tảng đá lớn này.

Sở Hoan biết nếu chỉ một mực nện xuống như vậy, chưa hẳn có thể đục mở được, nhưng rõ ràng quan binh đã phát hiện tảng đá lớn này có vấn đề, như vậy sẽ tìm tất cả biện pháp để đánh mở khối đá này ra.

Tuyệt xử phùng sanh (Gặp được đường sống trong cõi chết ), Sở Hoan vô cùng vui mừng, Lâm Đại Nhi ở trong lòng đã ngủ, hắn bèn ghé sát vào tai nàng, nói nhỏ:

- Lâm cô nương, chúng ta được cứu rồi!

Lâm Đại Nhi mơ mơ màng màng "ừ" một tiếng, thực sự không biết là có nghe được lời Sở Hoan nói hay không.

Quả đúng như Sở Hoan nghĩ, phiến đá kia khẽ chấn động hơn nửa canh giờ, lập tức không động tĩnh gì nữa. Hắn biết rõ quan binh nhất định đang tìm phương pháp khác, mặt trên phiến đá này là kim cương, dù là dùng búa nặng cũng khó mà mở ra được.

Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Đại Nhi ngủ vẫn say sưa, Sở Hoan cảm giác thân nhiệt lạnh băng củ nàng đã giảm bớt đi khá nhiều, có lẽ là bởi vì được hắn ôm trong lòng, nên cơ thể nàng không còn run kịch liệt như trước nữa.

Hắn cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, phiến đá kia lại bắt đầu có tiếng động, lúc này hắn cũng thấy có chút đói bụng, bèn ăn chút gì đó, lại cho Lâm Đại Nhi uống chút nước.

Lần này Sở Hoan chỉ đợi mấy canh giờ thì chợt nghe được tiếng “rắc” vang lên, liền vội vàng nhìn lên trên, chỉ thấy trên phiến đá có đá vụn rơi xuống. Đang kinh ngạc, lại nhìn thấy một vật xuyên qua phiến đá, hắn liền bật dậy, lúc này đã nhìn thấy rõ, vật xuyên qua chính là một cây trường thương.

Sau khi trường thương xuyên qua phiến đá lập tức thu lại. Bên trên phiến đá xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, trong lúc Sở Hoan đang kinh ngạc, thì nghe được một thanh âm từ cửa động vọng vào:

- Sở đại nhân, Sở đại nhân, ngươi ở dưới đó không?

Sở Hoan nhướng chân mày lên, thân hình nhanh nhẹn bám vào dây thừng trèo lên. Ở cửa động vẫn có tiếng:

- Sở đại nhân, ta là Hiên Viên Thắng Tài, ngươi có ở dưới đó không?

Sở Hoan trèo lên, ghé sát vào cửa động kia, mặt hướng lên đáp lại:

- Ta là Sở Hoan, Hiên Viên tướng quân, ta ở dưới này, dưới này có một mật thất, ta bị nhốt ở trong này.

Sở Hoan vừa nói xong, liền nghe tiếng Hiên Viên Thắng Tài nói vọng xuống:

- Đại nhân ở dưới....!

Lập tức ở cửa động vang lên những tiếng reo hò.

Sở Hoan biết lần này được cứu thật rồi, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nghĩ tới bệnh tình của Lâm Đại Nhi ngày càng nghiêm trọng, nhất định phải mau chóng tìm đại phu, liền hướng ra ngoài cửa động, hô:

- Hiên Viên tướng quân, ở chỗ này có người bệnh, các ngươi hãy mau chóng đưa chúng ta ra ngoài.

Rất nhanh, ở phía trên có tiếng của Hiên Viên Thắng Tài vọng xuống:

- Đại nhân, tảng đá kia là kim cương, binh khí bình thường khó mà đập mở được, chúng ta đã tìm công cụ có thể đập vỡ được kim cương, các ngươi kiên trì chờ một lát nữa.

Sở Hoan trả lời:

- Tốt, nhưng các ngươi tìm dược vật trước đi, ta phải sắc thuốc cho cô ấy trước.

Bên trên có tiếng đáp lời, lát sau chưa đến nửa canh giờ, một chiếc túi nhỏ như nắm tay trẻ em được nhét xuống lỗ hổng nhỏ, Sở Hoan cầm lấy, Hiên Viên Thắng Tài ở trên nói:

- Đại nhân, đây là dược liệu quý hiếm, có thể trị phong hàn, là hai cây lão sâm, ngươi ở dưới có thể sắc thuốc được không?

Sở Hoan lập tức nói:

- Có thể.

Quan binh tại tìm cách phá mở kim cương, Sở Hoan thì lấy được dược liệu trị phong hàn, lại có hai cây sâm cổ, tinh thần lập tức phấn chấn, cũng may trong phòng cấm này có ấm sứ, hắn liền dùng chủy thủ cắt dược liệu nhỏ đi, sau đó cho vào ấm sứ, thêm nước, đặt lên đống lửa để sắc thuốc.

Đợi thuốc trị phong hàn bớt nóng, hắn mới cầm lấy đến bên giường, nói khẽ:

- Lâm cô nương, thuốc sắc xong rồi, ta cho ngươi uống nhé.

Lâm Đại Nhi mơ mơ màng màng, trên người nóng lên, hai mắt gắng gượng mở ra, Sở Hoan đã ngồi bên mép giường, đặt bát thuốc xuống, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy dựa vào mình, rồi mới cầm lấy bát thuốc, dịu dàng nói:

- Nào, đây là thuốc trị phong hàn, rất tốt cho ngươi, uống đi, sẽ chóng khỏe lại ngay....

Lâm Đại Nhi yếu ớt nói:

- Ta... Ta không uống... !

Sở Hoan nhíu mày, nói:

- Đến lúc này rồi còn vẫn bướng bỉnh sao? Còn cho rằng ta muốn hạ độc chết ngươi sao? Có phải ngươi cho rằng đây chẳng phải là thuốc ư?

Rồi dùng giọng ra lệnh:

- Nếu không uống, để nguội rồi, ngươi thật muốn chết ở đây sao?

Lâm Đại Nhi muốn giãy dụa nhưng không có sức, khẽ mở bờ môi:

- Ngươi...

- Ngươi...ngươi cái gì?

Sở Hoan tức giận nói:

- Mau uống thuốc!

Rồi cầm bát thuốc đưa đến bên miệng nàng. Lâm Đại Nhi ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm thì ngậm miệng chặt kháng cự.

Sở Hoan ghé sát vào bên má nàng, trầm giọng nói:

- Cho ngươi lựa chọn, hoặc là ngươi uống thuốc, hoặc là ta hôn ngươi, ngươi muốn cái gì?

Lâm Đại Nhi mặc dù có chút mơ hồ, nhưng lông mày vẫn xiết chặt lại, bát thuốc ngay bên miệng, bờ môi nàng giật giật, cuối cùng mở ra, lúc này Sở Hoan mới cho nàng uống thuốc được.

Sau khi uống thuốc vào, Sở Hoan lại đi rửa ấm thuốc, rồi chợt nghĩ ra gì đó, hắn lại trèo lên dây thừng, hướng về lỗ thủng, hỏi:

- Hiên Viên tướng quân còn ở đó hay không?

Bên trên lập tức truyền đến tiếng của Hiên Viên Thắng

Tài:

- Đại nhân, có mạt tướng!

- Bát thuốc này và thuốc phong hàn có xung đột gì không?

- Đại nhân yên tâm, ta đã hỏi, không có vấn đề.

Hiên Viên Thắng Tài trả lời:

- Hai viên sâm cổ này là tìm được từ trong Lục viên, rất quý, có tác dụng bồi bổ nguyên khí, dưỡng sinh khí huyết, rất tốt. Đại nhân, ngươi cũng uống một chút đi, có thể bổ sung thế lực đó.

Sở Hoan cười, cuối cùng hỏi:

- Hiên Viên tướng quân, tình huống bên ngoài hiện tại như thế nào? Tiêu diệt Thiên Môn đạo có thuận lợi hay không?

Hiên Viên Thắng Tài trả lời:

- Sở đại nhân, đạo tặc Tùng Lâm đã bị bắt, đám ô hợp dưới tay hắn sau khi bị trúng mai phục, căn bản chịu không được một trận chiến, đã bị chúng ta đơn giản đánh tan. Tùng Lâm cũng đã rơi vào trong tay chúng ta rồi. Ngọc Tỏa Hồ đã bị công phá, cũng đã bị chúng ta bắt giữ, hiện quan binh đang đóng ở trên đảo, ngoại trừ Hoàng Thiên Dịch chủ phạm đang bị chúng ta áp giải đến thành Thái Nguyên, ở trên đảo còn có rất nhiều vây cánh Hoàng gia. Nghe nói ở trên đảo phát hiện vài nhà kho dưới mặt đất, trữ rất nhiều vật tư, nhưng hiện tại cũng đã được niêm phong toàn bộ, chỉ đợi đại nhân xử lý thôi.

Sở Hoan thở dài:

- Ta quá mức khinh địch, trúng bẫy rập của Lục Thế Huân!

- Điều này cũng không trách đại nhân được.

Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Mọi người cũng không nghĩ tới cha con Lục gia lại âm hiểm như thế, trong sảnh mờ mịt đều là cơ quan, chúng ta ở bên trong hao tổn hơn mười người.

Rồi lại hỏi:

- Sở đại nhân, ngươi có bị thương gì không? Có cần thuốc trị thương không?

Sở Hoan nói:

- Không cần lo lắng, ta cần gì, sẽ báo với các ngươi.

Lại ngạc nhiên nói:

- Hiên Viên tướng quân, sao các ngươi lại biết dưới này có vấn đề?

Hắn quả thật có chút kỳ lạ.

Khi hắn rơi vào bẫy rập, căn bản không thể dưới chân lại có một mật thất như vậy. Loại mật thất này, ngay cả người của Lục gia cũng không chắc đã biết ngoài cha con Lục gia, cho dù có bắt được người khác trong Lục gia để thẩm vấn, chắc chắn sẽ không hỏi ra được vấn đề gì. Nếu như dễ dàng hỏi được sự tồn tại của mật thất này trong miệng người khác của Lục gia, Lục gia cũng sẽ không hao phí tâm tư kiến tạo một mật thất ẩn thân như vậy.

Tiếng của Hiên Viên Thắng Tài từ cửa động truyền đến, tuy âm thanh không lớn, nhưng Hiên Viên Thắng Tài là viên võ tướng, trung khí rất đủ, ngược lại Sở Hoan lại nghe được rất rõ ràng:

- May mắn là có Huyền Vũ Thiên hộ. Sau khi chúng ta khống chế được Lục Viên, lại không thấy tung tích của đại nhân đâu, cũng may Huyền Vũ Thiên hộ phát hiện cửa vào của địa đạo, chúng ta liền tiến vào tìm chung quanh, tìm tới nơi này, lại bị cửa đá ở đây ngăn chặn, tuy cũng tìm cách phá mở cửa đá, nhưng vẫn không tìm được tung tích đại nhân. Chúng ta ở trong thành tìm tung tích đại nhân nhiều ngày, vẫn không tìm được, Viên Tổng đốc phỏng đoán, nếu đại nhân không gặp biến cố gì, thì chắc chắn đã sớm trở về nha môn rồi, nếu không tìm thấy tung tích, thì rất có thể đã gặp rắc rối.

Sở Hoan thở dài:

- Viên Tổng đốc suy đoán rất chính xác.

- Hôm qua Huyền Vũ Thiên hộ lại tự mình đến đây một chuyến, mang theo mọi người tiến vào trong địa đạo tìm từng nơi một, nhưng cũng không tìm được gì.

Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Bất chợt Huyền Vũ Thiên hộ phát hiện ra nơi này có chút khác biệt, mặt đất ở địa đạo này đều xốp nhưng riêng chỗ này lại rất cứng rắn, Thiên hộ đại nhân kiểm tra một chút, mới phát hiện tại đây là mặt đất được tạo bởi kim cương, chỉ có điều lớp trên là một tầng đất, nếu không phải bởi Huyền Vũ Thiên hộ, chúng ta cũng khó mà phát hiện ra được.

Sở Hoan gật đầu, Lâm Băng thân là Thần Y Vệ của một trong Tứ Đại Thiên hộ. Tính cảnh giác của hắn ta rõ ràng là người thường không thể sánh bằng.

- Hiện Huyền Vũ Thiên hộ ở đâu?

- Sau khi hắn tìm được nơi này thì đã đi Chước Tử Lĩnh rồi...

Hiên Viên Thắng Tài nói.

- Chước Tử Lĩnh?

Sở Hoan hơi cau mày:

- Hết thảy bên kia có thuận lợi không?

- Mấy lộ binh mã của Mộc Tướng quân bên Chước Tử Lĩnh có chút phức tạp.

Hiên Viên Thắng Tài nói.

- Phương thống chế suất lĩnh binh mã bí mật tới Chước Tử Lĩnh, dựa theo tin tức mà đại nhân cung cấp, xác thực tiến nhập Tiềm Long quật, chỉ là bên trong Tiềm Long quật cơ quan trùng trùng, nhưng cũng đã chém giết không ít chúng Thiên Môn đạo. Hơn nữa dân chúng trong đó cũng thừa dịp trợ giúp quan binh đuổi bắt chúng Thiên Môn đạo, nhưng cũng tổn thất cực lớn.

Y dừng một chút, tiếp tục nói:

- Hơn nữa có chúng Thiên Môn đạo từ Tiềm Long quật chạy thoát ra, bách tính gần Chước Tử Lĩnh bị triệu tập đã bị bọn chúng đầu độc, trong khoảng thời gian ngắn đã tụ tập được hơn ngàn người. Viên Tổng đốc lại phái 2000 binh mã tiến về Chước Tử Lĩnh, muốn dẹp loạn. Hôm qua Huyền Vũ Thiên hộ đã khởi hành đi hỗ trợ rồi.

Theo bố trí trước đó của Sở Hoan, thì suy đoán tình hình ở Chước tử Lĩnh nhất định là biến hóa lớn nhất, Phương Thế Hào dẫn đầu 500 tinh binh bí mật đến đó trước để tiêu diệt toan bộ, bản thân cũng đã dấn thân vào nguy hiểm, nhưng vì không muốn đánh rắn động cỏ, nên không thể điều động quá nhiều người, hắn chỉ đành hy vọng Phương Thế Hào có thể chiến thắng ngay từ trận đầu. Nhưng lúc này xem ra đúng là hắn đánh giá Phương Thế Hào quá cao, và đánh giá Thiên Môn đạo quá thấp rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK