Sở Hoan nghe Hiên Viên Thắng Tài nói là gặp Thiên Môn yêu đạo, có chút kinh ngạc, hỏi:
- Gặp ở nơi nào?
- Trên đất Hồ châu.
Hiên Viên Thắng Tài nghiêm nghị đáp:
- Đại nhân biết rồi, trên đường đi chúng ta luôn phái trinh sát đi trước thăm dò tình hình. Hai gã trinh sát trở về nói đã gặp tình huống quỷ dị.
- Như thế nào?
- Đêm hôm khuya khoắt, rất nhiều dân chúng tụ tập một chỗ, đi về một hướng.
Hiên Viên Thắng Tài nói khẽ:
- Theo tin báo thì có hơn 200 người, nhân khi trời tối, vụng trộm mà đi. Đi vào những con đường nhỏ vắng vẻ. Sau khi thấy chuyện như vậy, trinh sát liền quay về bẩm báo.
- Sau đó thế nào?
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Ta cũng biết đêm hôm khuya khoắt hơn hai trăm dân dân chúng không ở trong nhà lại vụng trộm tụ tập một chỗ, chắc chắn là có chuyện bất thường. Nếu như dẫn cả đoàn đi tới chỉ sợ đánh rắn động cỏ, cho nên ta dẫn theo mười hảo thủ, vụng trộm đến tìm hiểu thực hư.
- Chúng ta cởi áo giáp, chỉ mặc xiêm y bình thường, không đến nửa canh giờ, đã tìm đám dân chúng đi bộ kia.
Hiên Viên Thắng Tài thần sắc ngưng trọng nói tiếp:
- Khi chúng ta gặp bọn họ, bọn hắn đã có gần trăm người, chọn những con đường vắng vẻ mà đi. Trên đường thỉnh thoảng lại có người gia nhập đội ngũ. Lúc ấy, ta dẫn người chặn vài tên lại, năm người thay đổi xiêm y của bọn họ. Năm người còn lại dẫn mấy lê dân kia về trong doanh.
Sở Hoan nói:
- Hiên Viên tướng quân là muốn đục nước béo cò?
Hiên Viên Thắng Tài cười khổ nói:
- Mấy trăm dân chúng, quần áo cũ nát, nhìn cũng biết là dân chúng nghèo khổ. Nếu chúng ta không thay đổi xiêm y, thì rất dễ bị phát hiện.
- Sau đó thế nào?
- Chúng ta lẫn vào đám người, đi theo bọn họ, trên đường đều lưu lại ký hiệu.
Hiên Viên Thắng Tài chậm rãi nói:
- Đi cho đến khi trời sáng, mới tới khu rừng. Đi vào trong rừng, liền gặp hai gã đạo sĩ đang chờ ở cửa rừng, dẫn dân chúng vào trong một sơn động. Sơn động kia rất rộng rãi, có thể chưa cả ngàn người. Chúng ta đi vào bên trong, mới phát hiện bên trong đã có hơn hai trăm người tụ tập,
trước sau cộng lại, có khoảng hơn năm trăm người.
- Tất cả đều là thường dân?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Đúng, đều là dân chúng quần áo cũ nát. Những người này tiến vào sơn động, ngay trong sơn động có một khối đá lớn ngang cái bàn. Mấy người chúng ta ngồi lẫn trong bùn đất, chờ đợi nửa ngày, đến khi trời sáng, mới nhìn thấy một lão đạo sĩ xuất hiện. Đám dân chúng nhìn thấy lão đạo sĩ kia lập tức đều quỳ lạy.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Yêu đạo quen đi đường ngang ngõ tắt.
- Lão đạo kia sĩ leo lên tảng đá lớn, niệm một hồi thần chú. Ta cũng không nghe rõ là niệm cái gì. Nhưng dân chúng ở đó đều tỏ ra cực kỳ thành kính. Bọn họ nhìn lão đạo sĩ kia tựa như … như nhìn thần thánh.
Hiên Viên Thắng Tài trải qua cảnh đó cách đây không lâu, thái độ từ đầu đến cuối vô cùng nghiêm trọng:
- Lão đạo kia sĩ niệm chú một hồi lâu, đám dân chúng vẫn quỳ trên mặt đất không rên một câu. Rất lâu sau, lão đạo sĩ xuất ra một tảng đá, cầm trong lòng tay trai, trước mặt tất cả mọi người, dùng phất trần phủ lên tảng đá. Lão ta niệm vài câu, sau đó, tảng đá kia... tảng đá kia... !
Hiên Viên Thắng Tài xuất thân cao quý, cũng được xem là tài cao gan lớn, nhưng lúc này trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi:
- Tảng đá kia, không ngờ biến thành vàng, hình dạng giống y đúc tảng đá cũ, chỉ có điều là đã biến thành màu vàng.
- Biến đá thành vàng?
Sở Hoan hừ lạnh một tiếng:
- Đây là trò bịp bợm của đám xiếc trong giang hồ.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Ta cũng biết vậy, khẳng định là thủ đoạn nham hiểm, nhưng từ đầu đến cuối ta xem rất kỹ, nhưng không nhìn ra chút sơ hở nào.
Gã lắc đầu cười khổ nói:
- Lão đạo kia sĩ thủ đoạn, xác thực rất cao minh. Tất cả dân chúng đều trợn mắt há hốc mồm, rất nhanh liền quỳ rạp xuống lạy, gọi lão ta là thần tiên cứu khổ cứu nạn.
Sở Hoan thở dài:
- Với nhãn lực của tướng quân mà không phát hiện được sơ hở, thì đám dân chúng kia càng không có khả năng nhìn ra sơ hở.
Lúc này có người dâng trà lên, Hiên Viên Thắng Tài dừng lại không nói, đợi người nọ lui ra, Hiên Viên Thắng Tài mới cầm lấy chén trà, uống non nửa chén, đặt xuống, lúc này mới nói khẽ:
- Chuyện đó cũng chưa tính là lạ lùng. Sau một lúc, hai gã đạo sĩ liền đốt lửa trên tảng đá, lão đạo kia không ngờ đứng trong đống lửa mà lông tóc không hề bị tổn thương một sợi. Ngay cả phất trần của lão cũng không có chút nào hư hao. Đại nhân, ngài nói cái này... cái này có phải là đã quá tà môn rồi không?
Sở Hoan nói:
- Bọn chúng cố ý đầu độc dân chúng. Nếu như không thể hiện được mấy trò quỷ dị đó thì không thể nào đầu độc nhân tâm.
Trong mắt hắn mang theo tia dị sắc:
- Xem ra Thiên Môn đạo quả thật đã bắt đầu ngọ nguậy ở An Ấp đạo rồi. Bọn chúng đã dồn sự chú ý từ Đông Nam đến nơi này.
Hiên Viên Thắng Tài lại nói:
- Chúng đã lộ hết ý đồ rồi. Dân chúng nhìn chúng như thần tiên. Đúng lúc đó, cái tên yêu đạo kia mới bắt đầu phun ra mấy lời bậy bạ, nói gì mà…
Gã dừng một chút, muốn nói lại thôi, tựa hồ cũng không tiện nói mấy lời đó ra.
Sở Hoan nói khẽ:
- Hiên Viên tướng quân không cần băn khoăn. Ở đây chỉ có hai người ta và ngươi, có gì cứ nói đừng ngại.
Hiên Viên Thắng Tài lúc này mới thở dài:
- Lão đạo sĩ kia nói thánh thượng chính là … chính là tà ma đến thế gian, biến thành hình người, hãm hại dân chúng. Nếu cứ để mặc tà ma làm bậy, thì dân chúng khắp thiên hạ vĩnh viễn không có ngày nào sống yên. Đời này kiếp này mãi mãi sống trong lò thiêu.
Sở Hoan nhịn không được cười ầm lên:
- Thánh thượng là tà ma hóa thành? Xem ra đám Thiên Môn đạo cũng dày công đầu độc dân chúng, lời ngớ ngẩn thế mà cũng nói ra được.
Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu thở dài:
- Đại nhân thấy vớ vẩn nhưng dân chúng thì tin là thật. Lúc ấy có không ít người đứng ra nói thánh thượng bất nhẫn bất chấp dân chúng sống chết. Chắc chắn là tà ma đến thế gian. Đại nhân, ngài không chứng kiến không biết, lúc ấy có hàng trăm người đều là dân chúng, phẫn nộ nói những lời bất kính với thánh thượng.
- Ngoài ra, lão đạo sĩ còn nói gì nữa không?
Hiên Viên Thắng Tài nghiêm nghị nói:
- Thiên Môn sơ khai, lão Quân hàng thế, phàm ngã đạo dân, đắc hưởng vĩnh sinh.
- Đây là…
- Đây là mười sáu từ Thiên Môn đạo đầu độc dân chúng.
Hiên Viên Thắng Tài trầm giọng nói:
- Lão đạo sĩ công bố, thánh thượng chính là ma quỷ đến thế gian. Chỉ có Thái Thượng Lão Quân mới đủ sức đánh bại tà ma, đem lại cuộc sống an bình cho dân chúng. Nhưng Thái Thượng Lão Quân là bậc chân tiên sống trên trời, không dễ hạ phàm, chỉ có dân chúng trên dưới một lòng, thành kính cầu xin, Thái Thượng Lão Quân mới có thể giáng sinh hậu thế, giải cứu dân chúng khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Sở Hoan nâng chén trà lên, cũng không nói lời nào.
- Lão đạo sĩ kia còn nói, lão là sứ giả Thái Thượng Lão Quân phái đến nhân gian, thể nghiệm và quan sát mọi nỗi khổ cực chốn nhân gian. Thái Thượng Lão Quân phái xuống hàng trăm sứ giả. Chỉ cần sứ giả được dân chúng ủng hộ, sẽ có thể mở cửa trời, nghênh đón Thái Thượng Lão Quân hạ phàm.
Hiên Viên Thắng Tài nắm chặt nắm đấm lại:
- Trước khi Thái Thượng Lão Quân đến nhân gian, nên quy y lão Quân, tin tưởng Thiên Môn đạo, trở thành Thiên Môn đạo chúng. Như vậy, đến khi lão Quân đến thế gian, chỉ cần là Thiên Môn đạo dân, sẽ mãi mãi hưởng phúc lộc.
Sở Hoan cười khổ. Đối với dân chúng bần cùng mà nói, cuộc sống khổ cực đã khiến trong lòng bọn họ tràn đầy oán hận. Bọn họ căm thù triều đình tận xương tận tủy. Lúc này có người công bố Hoàng đế Bệ hạ là yêu ma, dân chúng dĩ nhiên sẽ tin tưởng một cách mù quáng. Lúc này Thiên Môn đạo tuyên bố Thái Thượng Lão Quân có thể giải cứu bọn họ từ trong biển lửa, bọn họ sao có thể không dập đầu cúng bái?
Hiên Viên Thắng Tài lại uống hớp trà, đặt chén trà xuống nói tiếp:
- Ngoài ra, lão yêu đạo còn nói cái gì mà càn khôn điên đảo, âm dương nhầm chỗ…
Gã nhăn mày lại:
- Đại nhân, ngài đến Thái Nguyên trước ta, có nghe nói ở đây có chuyện ma quái gì không?
- Chuyện ma quái?
Sở Hoan lập tức nhớ đến cái thôn kỳ lạ kia.
Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:
- Đúng vậy. Lão yêu đạo tuyên bố, thánh thượng là tà ma đến thế gian, làm cho sinh linh đồ thán, âm dương nhầm chỗ. Còn nói thánh thượng tác oai tác quái khiến cho tam giới nơi nào cũng tràn đầy oán khí, địa ngục hỗn loạn.
Mày của gã càng lúc càng cau lại:
- Lão nói oán khí đã phá Quỷ môn quan. Quỷ dữ thoát khỏi Quỷ môn quan đi ra làm loạn nhân gian. Hôm nay thế gian hỗn loạn, người và quỷ tương thông. Nếu không có Thiên Môn đạo yểm trợ, dân chúng sẽ bị oán quỷ bám vào thân, không còn nhìn thấy ánh mặt trời. Đại nhân, An Ấp đạo này chẳng lẽ nơi nào cũng đầy chuyện ma quái như thế?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Lúc trước ta vẫn chỉ là hoài nghi, hôm nay đã co thể để xác định rồi.
- Chuyện gì?
- An Ấp đạo xảy ra những chuyện quái đản, quả thật là do Thiên Môn đạo đứng phía sau gây nên.
Sở Hoan cười lạnh:
- Bọn chúng giả thần giả quỷ, chính là muốn hù dọa dân chúng. Thiên Môn đạo quả là tà môn ma đạo, sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ, đầu độc dân chúng. Bàng môn ngoại đạo náo động thiên hạ, làm dân chúng u mê đi theo chúng, không thể không diệt trừ.
Hắn liền đem chuyện mắt thấy tai nghe ở cái thôn hoang vắng kia kể lại một lượt. Hiên Viên Thắng Tài lập tức nắm chặt nắm đấm, cả giận nói:
- Đại nhân, theo như lời ngài nói, ở sau lưng giả thần giả quỷ, nhất định là người Thiên Môn đạo. Xem ra hôm nay bọn chúng đã chạm tay tới An Ấp. Thiên Môn đạo lén lén lút lút, đầu độc dân chúng, giả thần giả quỷ, chúng ta không thể không đề phòng.
Sở Hoan khẽ gật đầu, một lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt Hiên Viên Thắng Tài, hỏi:
- Tên yêu đạo kia đã bị các ngươi bắt?
Hiên Viên Thắng Tài có chút xấu hổ, ngượng ngập nói:
- Đại nhân, chúng ta không bắt được bọn chúng, mà ngược lại, thiếu chút nữa chết trong tay bọn chúng.
Gã cảm thấy rất mất mặt, nên mặt hơi đỏ lên.
Sở Hoan ồ lên một tiếng. Hiên Viên Thắng Tài vội giải thích:
- Lão yêu đạo đầu độc đân chúng, đám dân đen kia muốn đầu nhập Thiên Môn đạo, muốn nghênh đón lão Quân chó má kia. Lão yêu đạo sai người mang ra một cái vạc lớn đựng đầy rượu. Lão yêu đạo nói muốn nhập đạo phải lập lời thề. Ngày sau khi đạo môn có lệnh, đệ tử đạo môn phải tích cực hưởng ứng. Lão để dân chúng từng người từng người một đi đến bên cạnh cái vạc kia. Ai muốn nhập đạo thì dùng dao cắt đầu ngón tay, nhỏ vào vạc hai giọt máu sau đó uống non nửa bát rượu.
Sở Hoan chằm chằm vào Hiên Viên Thắng Tài, cẩn thận lắng nghe.
- Ta cùng mấy huynh đệ đứng lẫn trong đám người, cũng lần lượt đi đến. Đến lượt ta, nhìn thấy nước trong vạc đã đục ngầu. Mỗi người đều nhỏ vào đó hai giọt máu, máu và rượu trộn vào nhau nhìn rất kinh khủng.
Hiên Viên Thắng Tài cười khổ:
- Cũng tại vì ta thiếu kiên nhẫn, cái vạc lớn kia cách lão yêu đạo chỉ vài bước, ta tưởng thời cơ đã đến, vì vậy…
Gã lắc đầu thở dài:
- Ta liền ra tay.