Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngục quan là trưởng quan cao nhất trong nhà lao thuộc một phần của Hình Bộ ty. Địa vị của ty Hình hộ không thấp. Thẩm ngục quan mặc một chiếc trường bào màu xanh nhạt, liếc ngang, tức giận nói:

- Con mẹ ngươi hấp tấp cái gì? Gặp quỷ hả?

Nha sai vội đáp:

- Dạ không phải. Thưa ngục quan đại nhan, tiểu tử kia đã bị bắt về, hiện đang bị thẩm vấn.

- Vậy hả?

Sắc mặt Thẩm ngục quan hơi hoà hoãn một chút. Tuy do Chử Đầu dẫn người đi bắt người nhưng chuyện này đã được báo với Thẩm ngục quan hắn trước đó. Hắn là người đứng đầu nhà lao. Bọn đầu trâu mặt ngựa trong nhà lao Hình bộ ty đều thuộc phạm vị quản lý của hắn. Tên Chử Đầu là một trong những tên đội trưởng dưới quyền hắn. Hôm nay Cao công tử tìm tới hắn, muốn cáo mượn oai hùm, tìm mấy người tay chân đi làm chút chuyện. Thẩm ngục quan hiểu rõ loại chuyện này. Có đôi khi, tuỳ tùng của Cao công tử không trấn áp được người khác. Lúc đó, nha sai của Hình Bộ ty sẽ ra tay, sẽ không có mấy người dám phản kháng.

Những ngày gần đây, Hình Bộ ty quan hệ rất thân với những thương nhân từ bên ngoài đến. Trên thực tế, chủ sự Hình Bộ ty lúc trước thống lĩnh nha môn ở dưới Hình Bộ ty là Ngải thông cũng là tay sai cho đám người Cao Liêm này. Đám thương nhân Cao Liêm từ bên ngoài đến này vừa đấm vừa xoa, ép mua các cửa hàng bản địa với giá thấp nhất. Một khi chúng gặp lực cản sẽ lợi dụng du côn, lưu manh, thậm chí là lực lượng quan phủ. Nha môn Hình Bộ ty đã giúp bọn hắn chiếm được không ít cửa hàng bản địa.

Cao gia cùng Hình Bộ ty có quan hệ. Vì cha của tên Cao công tử này là Cao Liêm nên hắn cũng quen biết không ít quan viên thuộc Hình Bộ ty. Lần này tên Cao công tử bị đánh tại Tây Phong Quán nên đã lập tức tới tìm Thẩm ngục quan. Thẩm ngục quan ngựa quen đường cũ, thu phí vất vả từ chỗ Cao công tử xong liền lập tức phái Chử đội trưởng nhà lao dẫn theo người đi cùng Cao công tử đến bắt người về.

Đối với Thẩm ngục quan, loại chuyện nhỏ nhặt này không tính là chuyện gì.

- Thẩm vấn như thế nào?

Thẩm ngục quan thản nhiên, nói:

- Nếu hắn thật sự là loạn phỉ thì dùng chút hình phạt cũng được.

- Cao công tử nói là lấy dầu nóng đổ vào hắn.

Nha sai giải thích nói:

- Tiểu nhân đang muốn đi lấy dầu nóng.

Thẩm ngục quan xua tay nói:

- Vậy đi đi.

Sau đó, hắn nghiêng người nhìn vào bên trong xem xét. Trong phòng lờ mờ, nhất thời cũng không thấy được rõ ràng, chỉ thấy có mấy bóng người di chuyển trong phòng.

- Thẩm đại nhân.

Trong phòng truyền ra tiếng nói. Cao công tử mắt sắc nhìn thấy Thẩm ngục quan, chạy tới đón:

- Chính là tiểu tử này. Hắn là loạn phỉ. Chử Đầu đã bắt hắn về quy án.

Vốn Thẩm ngục quan chỉ định nhìn một chút liền rời đi nhưng đã bị Cao công tử nhìn thấy nên hắn không tiện rời đi ngay. Hắn thong thả bước vào phòng. Mọi người thi nhau hành lễ với hắn. Thẩm ngục quan quét mắt nhìn mọi người, liếc mắt về phía Sở Hoan. Lúc đó, Cao công tử đã dương dương đắc ý, đi đến bên cạnh Sở Hoan, nói:

- Thẩm đại nhân, Chử Đầu đang thẩm vấn, chuẩn bị lấy dầu nóng đổ vào người hắn, không lo tiểu tử này không…

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm ngục quan đã giống như nhìn thấy quỷ, thất thanh nói:

- Chậm… chậm đã!

Cao công tử đang đắc ý, chợt nghe được tiếng nói của Thẩm ngục quan có chút quái dị, hỏi:

- Thẩm đại nhân, ngươi… ngươi làm sao vậy?

Thẩm ngục quan giơ tay dụi dụi mắt, sắc mặt đã tái nhợt, véo đùi mình một cái, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.

- Đại nhân, có phải ngài không thoải mái hay không?

Chử Đầu cũng cảm thấy Thẩm ngục quan khác lạ.

Thẩm ngục quan chỉ cảm thấy chân mình như nhũn ra, rất muốn đặt mông ngồi xuống đất. Sao Thẩm ngục quan có thể không biết tên ‘loạn phỉ’ bị trói hai tay trước mắt chứ?

Ngày đám người Công Tôn Sở bị giải ra pháp trường chính là được giải đi từ nha lao của Hình Bộ ty. Với tư cách là trưởng quan cao nhất trong nhà lao Hình Bộ ty, Thẩm ngục quan phải tự mình dẫn phạm nhân đến pháp trường.

Lúc tại pháp trường, khi Thẩm ngục quan bẩm báo với Ngải tổng chủ sự Hình Bộ ty lúc đó, hắn đã từng leo lên xem hình đài, cũng thấy được phong phạm của Tổng đốc tân nhiệm ở khoảng cách rất gần.

Lúc này, hắn quả thật không thể tin vào hai mắt mình. Vì sao vị Tổng đốc tân nhiệm kia lại bị bắt tới nhà lao Hình Bộ ty, lại còn bị trói hai tay sau lưng nữa chứ?

Tổng đốc biến thành loạn phỉ, loại chuyện này hoang đường cỡ nào.

Ngày đó Sở Hoan giải quyết Ngải tổng một cách nhanh chóng, lại dễ dàng trấn áp được một nhóm người. Thẩm ngục quan quay sang thấy Chử Đầu cùng Cao công tử đều nhìn mình. Lúc này, ngay cả tâm muốn tự sát hắn cũng có.

- Cứ… cứ đi ra ngoài trước đã...

Thẩm ngục quan miễn cưỡng phất phất tay.

Chử Đầu cảm thấy chuyện bất thường, lập tức xua tay, nói:

- Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước.

Sau khi đám nha sai thuộc hạ hắn đã đi ra ngoài, Chử Đầu mới đến gần bên người Thẩm ngục quan, hỏi nhỏ:

- Đại nhân, ngươi làm sao vậy? Giống như…

Hắn không dám nói tiếp lời sau bởi vì hắn nhìn thấy Thẩm ngục quan đang dùng ánh mắt phun ra lửa nhìn mình. Loại ánh mắt này giống như coi mình như kẻ thù giết cha, tràn đầy oán hận vậy.

Chử Đầu cảm thấy sợ hãi, không nhịn được lui về sau một bước. Cao công tử đứng bên cạnh cũng cảm nhận được không khí hơi khác lạ, còn tưởng rằng Thẩm ngục quan có mâu thuẫn với Chử Đầu. Hắn nghĩ mình cũng có vài phần mặt mũi, liền hòa giải nói:

- Thẩm ngục quan cùng Chử Đầu đều là người một nhà cả. Có chuyện gì thì hai chén rượu là có thể hóa giải. Đợi sau khi dạy dỗ tên tiểu tử thúi này xong, chúng ta sẽ tìm chỗ uống mấy chén rượu.

Thẩm ngục quan nghe được Cao công tử nói vậy, gần như muốn nhảy dựng lên.

Hắn đang nghĩ xem nên dùng cách gì để thoát khỏi nguy cơ trước mắt. Vậy mà tên Cao công tử nói ra những lời này lại chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Thẩm ngục quan không biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên nhảy lên, đạp một phát vào ngực Chử Đầu.

Tuy nhìn hắn hơi mập nhưng động tác lần này lại rất gọn gàng. Chử Đầu căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, bị đạp trúng giữa ngực, liền lại mấy bước, ngã dập mông xuống mặt đất, giật mình nói:

- Đại nhân, ngài đây là…

Hắn chỉ cảm thấy ngực như bị cái gì đè nén, nhất thời còn chưa thở nổi.

Thẩm ngục quan giống như còn chưa hết giận, xông lên phía trước, giơ chân lên, lại giẫm mấy cái lên người Chử Đầu. Lúc này, Cao công tử cũng không hiểu nổi, không biết là chuyện gì đang diễn ra.

- Thẩm đại nhân, ông làm cái gì vậy?

Cao công tử thấy Thẩm ngục quan không tiếp thu ý kiến của mình, liền tiến lên, giữ chặt hắn lại, nói:

- Đều là người một nhà, ông làm gì vậy?

- Người một nhà cái gì?

Thẩm ngục quan trừng mắt lạnh lùng nhìn Cao công tử:

- Các ngươi không có công văn của Hình Bộ ty mà dám tự tiện bắt người, lại còn dùng hình phạt riêng bức cung. Các ngươi là muốn làm gì hả?

Cao công tử càng khó hiểu:

- Tự tiện bắt người? Dùng hình phạt riêng bức cung sao? Thẩm đại nhân, đúng là ta muốn bắt hắn nhưng trước đó đã được sự đồng ý của ông rồi cơ mà.

- Đừng có ăn nói bậy bạ.

Thẩm ngục quan không kìm được giận:

- Ta hạ lệnh cho các ngươi đi bắt người lúc nào hả? Cao công tử, ngươi đừng ngậm máu phun người.

Chử Đầu bị Thẩm ngục quan giẫm, ngực rất đau nhức. Hắn tất nhiên biết thái độ Thẩm ngục quan khác thường như vậy là có duyên cớ. Trong lúc nhất thời hắn cũng chưa nghĩ ra nguyên do gì. Nhưng qua hai câu nói của Thẩm ngục quan, hắn biết chắc chắn có liên quan đến việc này. Mặc dù Chử Đầu chỉ là một đội trưởng trong nhà lao nhưng hắn rất nhanh đã hiểu được tâm tư của Thẩm ngục quan.

Cao công tử không hiểu, nói:

- Thẩm đại nhân, ta ngậm máu phun người như thế nào hả?

Hắn chỉ vào Chử Đầu, nói:

- Nếu không thì ông hỏi Chử Đầu xem. Nếu không có sự đồng ý của ông thì bọn hắn sao lại cùng ta đi bắt người?

Hai mắt Thẩm ngục quan phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Chử Đầu, hỏi:

- Ngươi nói xem, là bổn quan phải ngươi đi bắt người hả?

Chử Đầu nhìn mặt người mà nói chuyện, biết vấn đề này của Thẩm ngục quan rất quan trọng. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ biết che ngực, giả vờ ho khan để tránh đi vấn đề này.

Đúng lúc này, tiếng quát tháo từ bên ngoài truyền vào. Không lâu sau, một tên nha sai vội vàng chạy vào, nói:

- Đại nhân, không tốt rồi, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rồi…!

Vẻ mặt Thẩm ngục quan trầm xuống:

- Có chuyện gì?

- Quân cận vệ…!

Nha sai thở không ra hơi, nói:

- Người phủ tổng đốc đến. Bọn hắn… bọn hắn muốn xông vào. Chúng ta… chúng ta không ngăn được…!

Cao công tử ngạc nhiên:

- Phủ tổng đốc hả? Bọn hắn phải người tới làm gì?

Mặt Thẩm ngục quan đã tái nhợt. Chử Đầu vừa nằm trên đất vờ ho khan vừa nhìn về phía Sở Hoan cách đó không xa, đã thấy Sở Hoan vươn người đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, đạm mạc. Chuyện đã xảy ra trước mắt mà hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Con ngươi Chử Đầu bắt đầu co rút lại, lén liếc nhìn Thẩm ngục quan, lại nhìn Sở Hoan, không nhịn được há to miệng, vẻ mặt kinh hãi.

- Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên. Cửa phòng vốn khép hờ đã mở ra ầm ầm. Ánh lửa chiếu rọi khắp nơi. Người đi đầu mặc một thân áo giáp, mũ chiến lấp lánh dưới ánh lửa, tản ra hàn quang lạnh như băng nhưng vẫn khiến mọi người sinh ra hy vọng.

Người võ tướng này cầm trường đao, theo sau là một đám võ sĩ như lang như hổ. Trong lòng Thẩm ngục quan run sợ, chắp hai tay, đang muốn đi lên nói chuyện. Nhưng tên võ tướng kia cũng không thèm nhìn hắn, quét mắt khắp căn phòng, đẩy Thẩm ngục quan ra, bước nhanh đi đến trước mặt Sở Hoan, cung kính nói:

- Đại nhân, mạt tướng hộ vệ đến chậm, kính xin đại nhân giáng tội.

- Hiên Viên tướng quân, ngươi đến rất đúng lúc.

Vẻ mặt Sở Hoan không thay đổi, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi đến chậm một lát thì mấy vị quan sai này đã dùng hình với bản đốc rồi

Hiên Viên Thắng vung tay lên, đám võ sĩ liền nhanh chóng tháo dây thừng cho Sở Hoan.

Cao công tử nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác nhìn. Một câu ‘bản đốc’ của Sở Hoan đã khiến Cao công tử như bị trùng trùng điệp điệp sấm sét đánh trúng. Hắn chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, toàn thân như nhũn ra, cả người lắc lư, có vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Sở Hoan được cởi dây thừng ra, sửa sang lại búi tóc, sau đó sửa sang lại quần áo xong rồi mới nhìn về phía Cao công tử, hỏi:

- Hình như ngươi làm mất mũ của bản đốc đấy, mũ ở nơi nào rồi?

Cao công tử run rẩy toàn thân, kêu ‘A, A’ hai tiếng, không nói lên lời, đột nhiên mới hiểu được ý gì, hai đầu gối đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Sở Hoan.

Chử Đầu cũng đứng dậy khỏi mặt đất, bò đến trước người Sở Hoan, không dám nói cái gì, chỉ dập đầu liên tục. Mặt Thẩm ngục quan xám như tro tàn, quỳ rạp xuống đất, run run nói:

- Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân… tội tiểu nhân đáng chết vạn lần.

- Vừa rồi ngươi rất uy phong, rất bá đạo.

Sở Hoan nhìn Thẩm ngục quan:

- Thân thủ vị đại nhân này còn khá tốt đấy.

- Không dám…!

Thẩm ngục quan run run nói:

- Tiểu nhân hoàn toàn không biết chuyện này. Tất cả đều do họ Cao…

- Vâng vâng vâng…!

Rốt cuộc Chử Đầu cũng hiểu rõ nguyên nhân trong chuyên này:

- Mắt tiểu nhân bị mù. Việc này không liên quan đến Thẩm ngục quan, đều do Cao công tử báo cáo láo với chúng ta rằng tiệm cơm có loạn phỉ. Lúc đó chúng ta mới đến bắt người. Tiểu nhân… tiểu nhân mắt chó, có mắt như mù, mạo phạm đại nhân… Cầu xin đại nhân khoan dung…

Hiên Viên Thắng cười lạnh nói:

- Bắt cóc Tổng đốc đại nhân. Chỉ bằng một tội này đã là tội chết rồi.

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng ạ…chúng ta là mắt cho. Cầu xin đại nhân khai ân tha mạng…

Ngay lập tức, ba người Thẩm ngục quan, Chử đội trưởng nhà lao, Cao công tử đều kêu khóc thảm thiết, hồn phi phách tán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK