Triệu Tấn Tây chơi với Tiêu Định Bân từ nhỏ nên còn thân thiết hơn cả anh em ruột, Tiêu Định Bân đang nghĩ gì thì anh ấy không thể đoán chính xác trăm phần trăm nhưng cũng có thể đoán được đại khái.
Nếu A Kiều không phải người làm của nhà họ Dư và Tiêu Định Bân chưa có vợ sắp cưới thì anh ấy thật sự sẽ nghi ngờ Tiêu Định Bân đang có ý với cô.
Triệu Tấn Tây nhìn bóng lưng đã rời đi của Tiêu Định Bân rồi đảo mắt, sau đó lập tức quay lại nhà chính rồi chạy vào bếp.
Dư Kiều đang bận rộn rửa bát và dọn dẹp, Triệu Tấn Tây đi vào thấy cô phải làm hết một mình nên lập tức la toáng lên: “Sao có mỗi mình em làm? Những người khác đâu? Trốn việc cả lũ à?”
Nghe thấy anh ấy nói vậy, A Kiều vội lau nước trên tay rồi lấy giấy bút ra viết: “Mọi người làm việc luân phiên, nay đến lượt tôi”.
Triệu Tấn Tây bán tín bán nghi: “Thật không?”
Dư Kiều gật đầu thật mạnh.
“Được rồI”, Triệu Tấn Tây nhún vai.
Dư Kiều lại tiếp tục làm việc, nhưng Triệu Tấn Tây lại nhỏ giọng hỏi: “A Kiều, có phải em từng đắc tội với Định Bân không?”
Dư Kiều sững người rồi vô thức lắc đầu.
“Anh thấy giữa hai người có gì đó lạ lắm”, Triệu Tấn Tây khoanh tay trước ngực rồi quan sát Dư Kiều, sau đó nói: “Lạ thật, có phải anh từng gặp em ở đâu rồi không?”
Dư Kiều run lên, cô nhớ lại hôm ở bên ngoài quán bar, chính Triệu Tấn Tây đã nhờ cô đỡ Tiêu Định Bân đang say mềm…
Dư Kiều vội lắc đầu.
“Cũng đúng, chắc anh nhớ nhầm thôi”.
Triệu Tấn Tây lại nhìn Dư Kiều thêm một lần nữa, thấy cô cúi đầu rồi tập trung làm việc, anh ấy ngắm hàng mi dài rủ xuống của cô và thấy cô rất chuyên chú cùng đáng yêu.
Anh ấy thấy A Kiều này khiến người ta quý mến hơn Dư Tiêu Tiêu kia, huống hồ cô còn rất tài giỏi và hiền lành, đúng rồi, là hiền lành.
Vào ngày mừng thọ của ông cụ nhà họ Tiêu, Hoắc Kình và Hoắc Hướng Đông đã đến biệt thự nhà họ Tiêu từ sớm.
Vì căn biệt thự mà Tiêu Định Bân sống rất rộng, sân lại được sửa sang đẹp đẽ, rất thích hợp mở tiệc nên tiệc mừng thọ đã được tổ chức ở đây.
Quản gia đích thân ra đón hai người đó vào trong, sau đó gần như mọi người đã đổ dồn toàn bộ sự chú ý về phía Hoắc Kình.
Bây giờ, đứa con riêng của nhà họ Hoắc lên như diều gặp gió. Nghe nói đến cháu trưởng là Hoắc Hướng Đông cũng bị anh ta chèn ép.
Hôm nay, cả hai anh em cùng đến tham gia tiệc mừng thọ, tuy ngoài mặt ai nấy đều tươi cười vui vẻ, nhưng mọi người đều biết họ ở phe đối lập.
“Lâu rồi không gặp, ông tuổi cao chí càng cao, chẳng già đi chút nào ạ”.
Hoắc Kình và Hoắc Hướng Đông tươi cười chào hỏi với ông cụ nhà họ Tiêu, sau đó đích thân tặng quà.
Mỗi tay ông cụ bắt tay một người rồi hiền từ nói: “Ông già rồi, giờ là thời của mấy đứa, ông bên nhà có khoẻ không?”
Hoắc Hướng Đông vội đáp: “Mấy hôm trước, ông cháu bị cảm nhưng giờ đỡ rồi, bác sĩ bảo ông cần nghỉ ngơi nhiều, không thì hôm nay kiểu gì ông cũng đến mừng thọ ông ạ”.