Một cảm giác tội lỗi và bất lực nặng nề dâng lên trong lòng anh, anh không thể đối mặt với tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu. Anh không thể tiếp tục như thế này nữa, vì vậy anh chỉ quay người xuống giường, mặc quần áo và rời khỏi phòng.
"Tiêu Định Bân, đồ khốn..." Dư Tiêu Tiêu nhặt chiếc gối lên rồi ném về phía anh.
Tiêu Định Bân không né tránh, nhưng anh cũng không đứng lại, anh mở cửa và bước ra ngoài.
Đêm đã khuya, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ.
Anh không biết phải đi đâu, anh bước đi không mục đích và đến vườn hoa nhỏ ở hậu viện.
Mẹ anh mất sớm, những cây lan trong hậu viện này là thứ bà ấy yêu thích nhất khi còn sống. Chỗ hoa lan này đều do anh tự mình chăm sóc trong suốt những năm qua.
Ánh trăng sáng trong và thanh khiết như nước hồ thu.
Tiêu Định Bân đi dọc theo con đường quanh co đến vườn hoa.
Đến gần hơn, anh mới phát hiện có người ở đó, bóng dáng quen quen nên bước chân anh vô thức chậm lại.
Tiêu Định Bân hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng ai đó khe khẽ hát.
Dư Kiều ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhổ cỏ dại bên cạnh hoa lan.
Trong đêm khuya, hiếm khi cô có thể thư thái, không khỏi khẽ ngâm nga.
"Ai ở đó vậy?"
Tiêu Định Bân đột nhiên mở miệng, Dư Kiều sốc đến mức đánh rơi cái xẻng trong tay.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới chợt nhớ ra mình không đeo khăn tay, vội vàng cúi đầu xuống.
Nhưng ánh trăng rất sáng, Tiêu Định Bân đã nhìn thấy vết sẹo gớm ghiếc trên mặt cô.
Trong lòng anh khẽ rung động, đêm đó anh đúng là nhìn thấy cô đưa tay che mặt, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.
Trong lòng anh mơ hồ lướt qua một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh anh nghĩ tới cảnh cô quần áo xốc xếch cùng một người đàn ông khác nên sắc mặt lại lập tức trở nên lạnh lùng.
"Cô đang làm gì ở đây?"
Dư Kiều cầm cái xẻng lên cho anh xem, sau đó làm động tác như đang nhổ cỏ.
"Cô không cần chăm sóc những bông lan này".
Trong giọng nói lộ ra vẻ chán ghét, Dư Kiều mím môi, đứng dậy, thấp giọng đáp: "Vâng".
Cô nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Tiêu Định Bân lại mở miệng: "Cô không phải không nói được sao, ban nãy cô vừa hát sao?"
Dư Kiều nghe vậy tim không khỏi thắt lại, đầu óc quay cuồng không biết làm thế nào để biện hộ.
Ngay lúc cô đang bối rối, lại nghe thấy anh cười lạnh một tiếng: "Tôi hỏi cô những thứ này làm gì chứ, cút ra ngoài".
Dư Kiều ngước mắt nhìn anh. Dưới ánh trăng, khuôn mặt gầy yếu bị tát của cô trông thật đáng thương, ngay cả vết sẹo xấu xí kia cũng khiến người ta không khỏi thương cảm.
Tiêu Định Bân sẵn đang mệt mỏi với suy nghĩ của mình, anh cau mày và quở trách: "Cô nhìn tôi làm gì?"