Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Định Bân đau ốm quanh năm nên rất yếu, mà giờ cũng mới khoẻ lại được vài tháng.

Nếu bị dính mưa rồi đổ bệnh thì phải làm sao?

Không, chắc anh cũng về lâu rồi, Dư Kiều đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà xuống giường mặc thêm đồ, sau đó cầm ô đi ra ngoài.

Bên ngoài mưa rả rích, sau đó to dần nên cô phải tăng tốc di chuyển.

Khi đi tới bên ngoài vườn lan, Dư Kiều nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang đứng lẻ lơi dưới ánh đèn vàng.

Dáng người đó cô quen thuộc hơn ai hết, đó chính là Tiêu Định Bân.

Trong mắt Dư Kiều đầy chua xót, người này trước giờ chưa từng biết quý trọng bản thân.

Trước đây, cơ thể mới khỏe lại đôi chút đã ra ngoài chè chén, uống đến nỗi bụng quặn đau dẫn tới nôn mửa.

Giờ đây lại còn như vậy, mưa cũng không biết đường về nhà hoặc tìm một chỗ nào đó trú mưa.

Nếu đêm nay cô không đến, có phải anh định để mình dầm mưa không?

Tay cầm ô của Dư Kiều không khỏi siết chặt, cô lặng lẽ nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn chạy nhanh về phía vườn.

Tiêu Định Bân nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Chỉ là không hiểu sao, cơn giận đè nén trong lòng nãy giờ bỗng dưng tan biến khi nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ kia.

Phía trên đỉnh đầu không còn mưa rơi, bên tai lại nghe được tiếng giọt nước đập vào mặt ô.

Bên mũi phảng phất hương thảo dược quen thuộc, lòng anh bỗng chốc dịu đi.

Dường như rất lâu về trước, anh đã từng muốn được trải qua cảnh tượng thế này, là sẽ có một ngày anh cùng với người mình yêu thương lắng nghe âm thanh mưa rơi.

Đó là khi mẹ anh còn sống.

Nhưng anh chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, mà anh lại cùng người phụ nữ mình chán ghét khinh bỉ đứng dưới mưa như vậy.

Anh không mở miệng, Dư Kiều cũng không biết phải nói gì, trong đêm tối tăm, chẳng có gì ngoài tiếng mưa.

“Sao cô lại muốn kết hôn với Triệu Cường, không muốn trèo cao nữa sao?”

Cuối cùng anh cũng nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã nói ra những lời khiến cô tổn thương.

Dư Kiều không trả lời.

Tiêu Định Bân khẽ cười, lại tiếp tục nói: “Tên đàn anh thư sinh của cô, còn có chú họ của tôi, ai cũng tốt hơn Triệu Cường không phải sao?”

Anh nhìn Dư Kiều đang đứng trước mặt, ánh đèn yếu ớt ngoài vươn xuyên qua màn mưa, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn trong sáng của Dư Kiều, gương mặt mộc không trang điểm nhưng đôi mày đen nhánh thanh tú, một cô gái có đôi mắt như Dư Kiều thì đáng lẽ tâm hồn của cô ấy cũng phải sáng trong, chẳng phải ban đầu anh cũng đã bị cô lừa gạt đó sao?

Dư Kiều vẫn im lặng như cũ, cô đưa ô cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK