Triệu Tấn Tây lại múc thêm một bát canh cá hoa đào, vẫn chưa thấy đủ: “Canh cá ngon thế này mà tôi còn chưa từng được ăn! Nếu cậu thấy bình thường, vậy giao người cho tôi đi, dù sao tôi cũng thích”.
Tiêu Định Bân nhướng mày: “Cậu đừng có mơ”.
“Không phải chứ, cậu trở nên keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”
“Đó là người nhà Tiêu Tiêu, cậu chắc là muốn cướp chứ?”
Triệu Tấn Tây nghe xong cũng không còn hứng thú, anh ấy đối với Dư Tiêu Tiêu không có ấn tượng mấy, đối với anh ấy, trừ việc tố số, Dư Tiêu Tiêu chẳng còn gì tốt, căn bản không xứng với người anh em của anh ấy.
“Cô ta làm gì có năng lực tìm một đầu bếp tốt như vậy? Đừng nói là cô ta, cho dù là nhà họ Dư thì cũng không có khả năng đó, đầu bếp trước đây của cậu - thím Lý nấu ăn cũng khá ngon, mà hiện tại tay nghề người này còn tốt hơn thím Lý!”
“Thực ra là người giúp việc nhà họ Dư”.
“Thôi bỏ đi, tôi không có hứng thú với người nhà họ Dư”.
“Tiêu Tiêu đã làm gì cậu, mà sao cậu có thành kiến với cô ta thế”.
“Tôi không có thành kiến gì với cô ta, chỉ là không thích cô ta thôi”. Triệu Tấn Tây dựa lưng về sau, vỗ vỗ chiếc bụng no nê: “Nếu không phải là quá no, tôi còn có thể uống thêm mười bát canh cá nữa”.
Tiêu Định Bân liếc nhìn anh ấy, gọi người đến: “Kêu A Kiều đi nấu cho cậu Triệu một bát canh sơn trà để dễ tiêu hóa thức ăn”.
“A Kiều là ai thế?” Triệu Tấn Tây có chút tò mò hỏi thăm.
“Đầu bếp!” Tiêu Định Bân nho nhã đặt chiếc muôi xuống, hôm nay là lần đầu tiên uống canh gà này, hẳn là A Kiều mới học nấu, anh trước giờ không thích uống canh gà, nhưng món canh cô nấu luôn giữ được vị tươi ngon ban đầu của nguyên liệu, còn cẩn thận loại bỏ đi mùi tanh mà anh không thích.
Hôm nay anh đã uống khá nhiều canh, ăn nửa chén cơm, lúc này cũng muốn uống canh sơn trà A Kiều nấu.
Thật ra thì anh không thích những thứ có vị chua, nhưng canh sơn trà của A Kiều, chua ngọt vừa miệng, rất hợp khẩu vị, anh uống một lần mà vẫn muốn dùng thêm.
“Tôi không thích uống canh sơn trà, tôi không thích đồ chua”.
Triệu Tấn Tây nằm bò xuống thở dài: “Cậu nói xem, tôi cực khổ tập luyện thành cơ bụng tám múi cũng không dễ dàng, ở chỗ cậu vài ngày, dáng người hoàn hảo của tôi đều bị mất, nếu như tôi mập lên thì sẽ bị xóa tên khỏi tứ đại mỹ nam của thủ đô nhỉ?”
“Cậu có thể lựa chọn không đến nhà tôi ăn chực”.
Tiêu Định Bân đứng dậy đi đến phòng khách.
Triệu Tấn Tây cũng đi qua cùng: “Tôi đã ở đây hai, ba ngày, chắc không mập lên đến năm cân đâu ha?”
Tiêu Định Bân không chớp mắt đáp: “Hàng ngày tôi đều ăn đồ ăn A Kiều nấu, cậu thấy tôi có béo không?”
Triệu Tấn Tây đánh giá anh từ trên xuống dưới, cuối cùng mới thấy nhẹ nhõm: “Vậy là được, tôi cũng có thể yên tâm ăn uống rồi”.
Dư Kiều nấu xong canh sơn tra thì gọi người tới bê lên, nhưng người giúp việc cầu xin cô với vẻ mặt khổ sở: “A Kiều tốt bụng, cô giúp tôi mang lên trước đi, hôm nay cô nấu cơm rất ngon, tôi ăn những hai chén cơm, hiện giờ bụng khó chịu cần phải đi nhà xí…”
Dư Kiều đành chịu, múc ra hai bát canh, tự mình bê lên.
Kì thực trong những ngày vừa qua, cô luôn tuân thủ quy tắc chỉ ở trong nhà bếp, nửa bước cũng không rời, Tiêu Định Bân thấy cô đem canh tới, cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau đó hình như nghĩ ra điều gì, sắc mặt ngay lập tức xám xịt.
Có thể do cô thấy Triệu Tấn Tây đang ở đây, nên mới cố ý biểu hiện.