“Sao bà lại nói khách sáo với cháu thế ạ, chỉ cần bà muốn thì cháu sẽ đồng ý hết”.
Tiêu Phượng Nghi vui vẻ nói: “Cháu cũng biết rồi đó, bà không có con cái gì mà chỉ có mỗi Bình Sinh thôi, chú nó được bà nuôi từ nhỏ nên bà cũng coi chú nó như con ruột. Bình Sinh chỉ lớn hơn cháu có mấy tuổi, nhưng giờ cũng sắp 30 rồi, vậy mà vẫn chưa ưng ý được cô gái nào. Bà cũng đang sốt ruột với chuyện cưới xin của chú đây… Bây giờ, bà với chú sắp đi rồi thì Bình Sinh mới bảo với bà là thấy cô bé A Kiều rất được, vì thế muốn hỏi ý cô bé xem có muốn cùng về Thuỵ Sỹ với bà và chú không…”
“Anh Tiêu cũng thích A Kiều à?”, Triệu Tấn Tây lập tức nói: “Tôi thấy A Kiều rất ngoan, tay nghề nấu nướng lại giỏi, một người như vậy được bao nhiều yêu mến mà Định Bân toàn ngứa mắt rồi hạch sách người ta đủ đường…”
Tiêu Định Bân lừ mắt với Triệu Tấn Tây rồi nhẹ nhàng nói với Tiêu Phượng Nghi: “Bà ơi, nếu là chuyện khác thì cháu sẽ đồng ý với bà ngay, nhưng chuyện này thì không được ạ”.
“A Kiều không muốn xuất ngoại à?”
Tiêu Định Bân mỉm cười đáp: “A Kiều đã có chồng sắp cưới rồi, chẳng mấy nữa là kết hôn”.
“Cái gì?”
Tiêu Phượng Nghi ngạc nhiên hỏi: “Chuyện từ khi nào vậy?”
Tiêu Định Bân sai người vào bếp gọi Dư Kiều ra: “Cô tự nói đi”.
“A Kiều, cô đã có chồng sắp cưới rồi ư?”
Tiêu Bình Sinh đi tới cạnh Dư Kiều rồi cúi xuống nhìn cô, đôi mắt hạnh đa tình của anh chợt có vẻ thâm trầm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Nếu cô có gì khổ tâm thì cứ nói với tôi, tôi có thể giải quyết cho cô, A Kiều, đừng sợ gì cả”.
Tiêu Bình Sinh thấy Dư Kiều cụp mắt đứng đó, chiếc khăn đã che mất nửa gương mặt của cô, hàng mi dài rủ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt, anh ấy không nhịn được giơ tay lên định nắm lấy tay cô.
“A Kiều”, Tiêu Định Bân chợt gọi tên cô: “Chú Tiêu đang hỏi cô đấy”.
Dư Kiều ngước lên nhìn Tiêu Định Bân, sau đó cô lấy giấu bút trong túi ra viết: “Anh Tiêu, cảm ơn anh đã quan tâm nhưng tôi đã đính hôn rồi, không lâu nữa sẽ lấy chồng, tôi không thể xuất ngoại với bà được, xin lỗi”.
Tiêu Bình Sinh cầm mảnh giấy đó nhìn thật lâu, mãi sau mới mỉm cười rồi dịu dàng nói với Dư Kiều: “A Kiều, vết thương trên mặt cô đỡ nhiều chưa? Thuốc đó thoa có tác dụng không?”
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh”.
“Vậy thì tốt rồi, chờ tôi về Thuỵ Sỹ rồi sẽ gửi cho cô tiếp nhé?”
“Không cần đâu ạ, không cần phiền anh như vậy”.
“Phiền gì đâu, tôi tiện tay thôi”.
Dư Kiều đang định cúi đầu viết gì đó thì Tiêu Định Bân đã nói: “Lát cô đi siêu thị mua nhiều đồ ăn vào, mai tôi có vài người bạn đến ăn trưa, cô hãy chuẩn bị trước đi”.
Dư Kiều gật đầu rồi quay người vào bếp.
Tiêu Bình Sinh nhìn bóng lưng cô biến mất, nhưng mãi lâu sau vẫn không ngoảnh đi.
Tiêu Phượng Nghi thấy mà đau lòng nhưng chẳng biết làm sao, cả đời bà sống ngay thẳng nên không thể làm mấy chuyện như cướp dâu được.
Giờ chuyện đã vậy, chỉ trách hai người không có duyên thôi.
Tiêu Bình Sinh đẩy Tiêu Phượng Nghi về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Tấn Tây và Tiêu Định Bân vẫn ngồi nói chuyện ở phòng khách.
“Định Bân, cậu đoán thử xem lần này Hoắc Kình xảy ra chuyện là do ai làm?”