Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Định Bân chợt cười khẩy một tiếng, sau đó chậm rãi tiến lên, bờ môi mỏng của anh mỉm cười, còn giọng nói thì rất bình tĩnh: “Cô định bảo chính cô đã cứu tôi ở bờ sông Khê La vào bảy năm trước ư?”

Dư Kiều gật đầu, cuối cùng trong ánh mắt như chết lặng của cô đã hiện lên một chút tia sáng.

Cô vốn không định nói chuyện này ra, vì cô nghĩ như vậy sẽ là làm việc tốt đòi báo ơn.

Nhưng cô sắp chết rồi, mà cô không thể chết thế này được…

“Tôi chưa từng gặp ai khiến người khác chán ghét như cô”, Tiêu Định Bân lạnh mặt nhìn Dư Kiều, vẻ ghét bỏ trong đáy mắt anh không thể che giấu.

“Tiêu Tiêu làm gì cũng muốn bảo vệ cô, tối nay cô đã làm ra chuyện đáng xấu hổ ở nhà tôi nhưng Tiêu Tiêu vẫn ra mặt nói đỡ cho cô, nhưng cô đang làm gì đây hả?”

“Bảy năm trước, người cứu tôi ở thôn Khê La là Tiêu Tiêu, cô ấy coi cô là chị em thân thiết nên mới kể chuyện này cho cô biết, nhưng cô lại lôi nó ra để lừa tôi à?”

“Đúng rồi, nếu Tiêu Tiêu và tôi không quen nhau thì chắc tôi sẽ bị cô lừa thật mất, nhưng giờ tôi đã biết sự thật rồi, cũng biết cô gái tối đó là Tiêu Tiêu, suy tính của cô thành công cốc rồi… Cô khiến tôi phát sợ lên được, đúng là mắc ói!”

Dư Kiều nghe anh nói vậy thì chợt sững người.

Rõ ràng người cứu anh vào bảy năm trước là cô, tại sao giờ lại thành Dư Tiêu Tiêu?

Cả đời này, Dư Tiêu Tiêu đã đặt chân đến thôn Khê La bao giờ đâu?

Cô ra sức lắc đầu, cật lực muốn giải thích cho mình.

Nhưng cô gặp vấn đề về giao tiếp, càng cuống thì lại càng không nói rõ ràng được.

Song, Tiêu Định Bân đã ghét cô lắm rồi, thậm chí nhìn cô thêm một cái còn muốn ói.

Dư Kiều tuyệt vọng nhìn anh, nước mắt cứ thế chảy ra, không thể ngưng lại được.

Trước kia, Tiêu Định Bân còn thấy Dư Kiều này có vẻ đáng thương, cô như con chim non lạc đường khiến người ta thấy thương hại.

Nhưng giờ nhìn cái vẻ nước mắt cá sấu của cô, anh chỉ còn cảm giác chán ghét.

Anh tức vì bị vẻ bề ngoài của cô đánh lừa, tức vì cô lại là loại con gái hèn hạ, nhưng hơn cả anh thấy thương cho Tiêu Tiêu đã không nhìn thấu lòng người, vẫn coi Dư Kiều là chị em thân thiết.

Cô trơ mắt nhìn Tiêu Định Bân quay người rời đi, đến cơn đau trên lưng như bị lửa đốt mà cô cũng không cảm nhận được nữa.

Người làm lại giơ cao cái roi da lên rồi định đánh xuống tiếp.

Dư Kiều chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước mắt đọng trên mi cô vẫn trực trào.

Song, khoé môi cô lại cong lên.

Dư Tiêu Tiêu đã cướp đi mọi thứ của cô, mạng sống của Tô Tẩm thì nằm trong tay Triệu Như, cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ còn một con đường chết thôi!

Tuy nhiên cô không muốn chết, cô không thể chết được!

Chiếc roi lần nữa quất xuống, Dư Kiều cắn chặt môi, quyết không phát ra một tiếng kêu nào.

Cho đến roi thứ mười.

Cả tấm lưng của Dư Kiều không còn chỗ nào lành lặn nữa.

Đến người ra tay đánh cô cũng bắt đầu thấm mệt.

Chợt có người vội vã chạy đến: “Mau dừng tay, cô Dư đã đã xin cho cô ấy rồi, cậu chủ bảo nhốt cô ấy xuống tầng hầm ba ngày coi như hình phạt”.

Dư Kiều bị thương khắp mình mẩy đã bị tống xuống tầng hầm.

Tính ra thì tầng hầm của nhà họ Tiêu còn tốt hơn nhà họ Dư, ít ra không có cả đàn chuột chạy ra cắn người.

Cánh cửa sắt bị khoá ngoài, Dư Kiều nằm phục dưới sàn, mãi sau mới bò dậy được, sau đó cô lấy cái túi treo sợi dây đỏ ra.

Cô mở cái túi ra, sau đó lấy vài vị thuốc bóp nát rồi cho vào miệng.

Cô nhắm mắt lại, sau đó nửa mê nửa tỉnh chìm vào cơn ác mộng.

Nhưng đó lại là cảnh tượng Tiêu Định Bân đỡ lấy eo cô, mìm cười bảo cô phải cẩn thận, còn có cảnh anh nắm tay cô trên xe.

Trong cơn mơ này, anh dịu dàng nói với cô là A Kiều, em phải ngoan ngoãn đi theo anh nhé.

Nước mắt Dư Kiều bất giác chảy dài trên mặt.

Sau này anh sẽ không bao giờ nói chuyện dịu dàng như vậy với cô nữa. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK