Dư Tiêu Tiêu gật đầu, tài xế khởi động máy lái xe rời đi.
Trên đường về, hai người không nói câu nào, Dư Tiêu Tiêu vẫn còn hơi mệt, luôn dựa vào ghế ngồi, Tiêu Định Bân thì đa phần chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Về đến nhà họ Tiêu, Dư Tiêu Tiêu đi về phòng nghỉ ngơi, còn Tiêu Định Bân đến phòng sách đọc sách.
Vừa vào trong phòng sách, anh đã nhìn thấy chiếc áo khoác vắt trên sofa.
Hôm đó, A Kiều cởi áo xuống rồi để ở đây, cho đến hôm nay đã hai tuần trôi qua rồi nhưng Tiêu Định Bân cũng không cho ai động vào chiếc áo đó.
Anh bước tới rồi đứng trầm mặc trước sofa hồi lâu, sau đó mưới gọi người làm vào: “Cầm chiếc áo này ném đi”.
Người làm không dám nói nhiều mà vội vàng cầm chiếc áo đi ngay.
Tiêu Định Bân ngồi xuống sofa rồi châm một điếu thuốc.
Hôm đó Tiêu Tiêu bảo chuyện của Dư Kiều và Triệu Cường, cô ta sẽ hỏi ý kiếu A Kiều, nếu cô không đồng ý thì cô ta cũng không ép.
Đến nay, Dư Kiều và Triệu Cường sắp đính hôn rồi, điều này chứng tỏ đây là ý của A Kiều.
Tiêu Định Bân chợt dập điếu thuốc rồi ngả người ra sau sofa.
Nếu cô đã quyết như vậy thì cứ kệ đi.
Lẽ ra anh không nên vượt quá giới hạn, A Kiều chỉ là một người làm trong nhà anh, còn Tiêu Tiêu mới là người dùng máu của mình để cứu anh.
Hai người này không thể đánh đồng với nhau được.
“Cô yên tâm, sau khi đứa bé chào đời, cô và Tô Tẩm sẽ hoàn toàn được tự do, hai mẹ con cô muốn đi đâu thì đi, có số tiền này rồi thì nửa đời sau không phải lo cơm áo gạo tiền nữa đâu”.
Dư Kiều thản nhiên viết một hàng chữ: “Sao tôi tin bà được?”
Triệu Như mỉm cười chế nhạo: “Cô tưởng giờ mình có thể từ chối được à?”
Triệu Như đứng dậy, sau đó nhìn Dư Kiều từ trên cao: “Giờ có hai con đường cho cô lựa chọn, một là tôi sẽ rút cạn máu của cô rồi tiễn cô với Tô Tẩm về trời; hai là cô sinh một bé trai thay Tiêu Tiêu, sinh xong thì cô và Tô Tẩm sẽ được rời khỏi đây, không bao giờ quay lại nữa. Cô là một người thông minh, phải chọn thế nào thì chắc đã có đáp án rồi”.
Dư Kiều im lặng.
Triệu Như nói tiếp: “A Kiều, Tô Tẩm đã chịu khổ cả chục năm rồi, giờ đã có cơ hội được giải thoát. Nếu cô mau mắn thì chắc chưa đến một năm thì bà ta đã được rời khỏi căn hầm ấy rồi sống cuộc sống của người bình thường rồi. Còn nếu cô không đồng ý thì là cô hại mẹ cô, vậy cô là thứ con bất hiếu”.
“Được”.
Dư Kiều chợt ngẩn đầu lên rồi mỉm cười với Triệu Như, sau đó chật vật nói một câu: “Hi vọng bà nói lời giữ lời”.
“Đương nhiên”.
Triệu Như gọi dì Lâm tới: “Dẫn cô ta đi tắm rửa, thay quần áo, lát bà đến nhà họ Tiêu thì dẫn cô ta theo luôn”.
“Vâng, thưa bà chủ”.
Dì Lâm dẫn Dư Kiều về phòng.
Dư Kiều mượn cớ đi vệ sinh rồi lấy điện thoại của Triệu Cường trong túi mình ra, cô mở điện thoại rồi nhanh chóng gửi đoạn ghi âm vừa ghi vào trong email của mình, sau đó mới xoá đoạn ghi âm góc rồi tắt máy.