Thân thể bà cụ vốn đã yếu, một hồi giày vò như vậy, sắc mặt Tiêu Phượng Nghi cũng vàng đi rõ ràng, trông chật vật hết sức.
Sau khi bác sĩ khám xong, kết quả là Tiêu Phượng Nghi ăn phải đồ không sạch sẽ nên mới dẫn tới tiêu chảy.
Mọi người đều nhìn về phía Dư Kiều.
Vừa rồi Tiêu Phượng Nghi chỉ uống có hai chén canh.
Ban đầu Dư Kiều nghe bác sĩ nói thì thì cũng hoảng sợ, sau đó cô nhanh chóng bình tĩnh.
Từ nhỏ, cô học dược lý với bà ngoại, bản thân cô yêu thích và cũng có năng khiếu nên mấy năm nay cũng khá hiểu biết về Đông y.
Cô cẩn thận nhớ lại những gia vị mình đã dùng trong canh cá, toàn bộ đều là những loại bồi bổ cơ thể, huống chi trước đó cô đã nấu hai lần, hoàn toàn không có chuyện gì.
Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, có kẻ động tay động chân với món canh cá.
Dư Kiều vô thức nhìn sang Hà Thúy, Hà Thúy bỗng trợn to mắt: “Cô nhìn tôi làm gì? Canh cá do cô nấu mà!”
“Đưa canh cá đi xét nghiệm!”, Dư Kiều lên tiếng, quản gia lập tức cho người mang đi.
“Người trong phòng bếp không được rời đi, đợi có kết quả khám nghiệm rồi tính tiếp!”, Tiêu Định Bân cho người hầu đưa Tiêu Phượng Nghi về phòng nghỉ ngơi.
Thoáng chốc bác sĩ đã mang kết quả về, trong canh cá có bỏ một loại thuốc Đông y là Khiên Ngưu Tử, có tính hàn và độc nhẹ, có thể kích thích tràng ruột xổ chất thải.
Khi Dư Kiều nấu canh, cô sẽ bỏ vài loại thuốc Đông y, ai trong bếp cũng biết việc này.
“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, còn Dư Tiêu Tiêu lại diễn kiểu khó tin mà hỏi: “A Kiều, sao em lại làm vậy?”
“Cô Dư, mọi việc chưa rõ ràng, sao cô biết là A Kiều làm?”
Tiêu Bình Sinh chậm rãi nói, Dư Tiêu Tiêu giật thót: “Nhưng canh cá do A Kiều tự tay nấu...”
Dư Kiều mím môi, lấy một miếng giấy và bút từ trong túi tạp dề, cô nhanh chóng viết vài hàng chữ rồi đưa cho Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân nhận lấy, bên trên là nét chữ xinh xắn viết tên dược liệu và hoa tươi để nấu canh cá, thậm chí viết luôn cả phần gia vị nêm nếm rất rõ ràng.
Sau đó, Dư Kiều mới lấy ra bao thuốc Đông y mình đặt trong phòng bếp, đổ hết dược liệu bên trong ra, Tiêu Định Bân cho bác sĩ tiến lên kiểm tra, xác nhận bên trong không có Khiên Ngưu Tử.
Hà Thúy không phục nói: “Cũng có thể cô ta lén bỏ thêm, hơn nữa, ai ngu tới mức cất công cụ gây án trong người!”
Dư Kiều bình tĩnh nhìn cô ta, cười khẽ rồi nhìn sang Tiêu Định Bân, đôi mắt trong suốt và con ngươi đen nhánh không một chút tạp chất, sạch sẽ tới mức khiến người ta tự ti.
“Camera... giám sát!”, A Kiều nói ra một từ tối nghĩa rồi chỉ vào camera giám sát cách đó không xa.
“Đúng rồi, Định Bân, coi camera là biết ngay mà!”, Tiêu Bình Sinh nói vào.