Chờ khi Dư Kiều tắm rửa và thay đồ sạch sẽ xong thì dì Lâm và đám người làm đã chờ đến mức sốt ruột rồi.
Thấy cô đi ra nhưng vẫn đeo khăn che mặt, dì Lâm cười lạnh rồi hống hách nói: “Đi thôi!”
Dư Kiều trầm mặc theo bà ta lên xe, sau đó chiếc xe lăn bánh về phía biệt thự của Tiêu Định Bân.
Dư Kiều ngồi yên lặng trên xe rồi nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng cô biết rõ là nếu là nơi tồi tệ nhất thì cô sẽ đích thân lôi Dư Văn Xương, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu xuống địa ngục cùng.
Hoắc Kình ngồi trong căn phòng tối, một cô gái gần như trần truồng nằm co quắp trên tấm thảm ở phía trước đang không ngừng run lẩy bẩy.
Hoắc Kình nghịch chiếc bật lửa, ngọn lửa màu xanh thoắt ẩn thoắt hiện theo tiếng tắt mở.
Anh ta ngả người ra sau sofa, đôi chân dài bắt chéo rồi gác lên bàn trà ở trước mặt.
Đôi mắt dài u ám của anh ta khẽ híp lại, bờ môi mỏng nợ nụ cười băng giá: “Nói đi, ai bảo cô đến đây”.
Có lẽ mọi việc làm sau khi về nước của anh ta vẫn quá nhân từ nên mới khiến đám người kia to gan dám tính kế với anh ta.
Người phụ nữ kia chỉ biết ra sức lắc đầu, vì quá mức sợ hãi nên nước mắt cô ta lăn dài, khỏi phải nói là đáng thương đến mức nào.
Nhưng từ trước đến nay, Hoắc Kình luôn là người lạnh lùng, trên đời này chỉ có duy nhất ba người có thể khiến anh ta mềm lòng thôi.
“Không nói à?”, Hoắc Kình bỏ chân xuống, anh ta lười nhác kéo cà vạt xuống rồi ngoắc tay với thuộc hạ đứng bên cạnh.
Có hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức tiến lên, một người kéo mái tóc dài của cô gái rồi ấn đầu cô ta xuống đất, người còn lại thì rút con dao găm ra, ánh sáng sắc lạnh loé lên, một đường máu bay lên cao, cùng với đó là một ngón tay thon thả rơi xuống.
Cô gái hét lên đau đớn rồi lập tức ngất xỉu.
“Dội nước cho cô ta tỉnh lại”, Hoắc Kình thậm chí còn không nhíu mày.
Cô gái bị tạt nước lạnh tỉnh lại, cơ thể trần truồng nhìn hệt như con cá mắc cạn, cô ta ra sức giãy giụa, nhưng con dao lạnh giá kia lại kề tới một ngón tay khác của cô ta: “Có nói không?”
Cô gái chỉ thoáng chần chừ một chút thì ngón tay thứ hai đã bị cắt lìa, trên bàn tay trắng nõn nà đã xuất hiện hai vết thương chảy máu.
Cô ta hét lên thê thảm, cuối cùng không chịu được nữa mà nói: “Là Hoắc Hướng Đông, Hoắc Hướng Đông sai tôi bỏ thứ đó vào rượu của anh…”
“Biết ngay mà”, Hoắc Kình cong khoé miệng rồi đứng dậy, sau đó nhìn cô gái từ trên cao rồi dặn thuộc hạ: “Mau mang quà đến tặng cho anh tôi đi”.
Trong một căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của một câu lạc bộ cao cấp, mọi ngóc ngách đều chứa đầy vẻ xa hoa.
Qua đêm nay thì tên khốn Hoắc Kình đừng mong trở mình được nữa.
Người phụ nữ mà hắn đưa đến là của chủ nhà họ Hoắc - Hoắc Trạm Đình, cũng là bố đẻ của hắn và Hoắc Kình, niềm vui mới của bố bọn hắn.
Giờ cô tình nhân bé nhỏ của bố hắn đang lên giường với Hoắc Kình, nỗi nhục lớn cỡ này thì đàn ông nào ai chịu được? Huống chi là một người đàn ông ngông cuồng như Hoắc Trạm Đình.
Từ sau khi Hoắc Kình về nước, hàng loạt hành động của anh ta gần như đã ép cho cậu chủ lớn là hắn cảm thấy khó thở. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!