“Còn ai ngoài người nhà họ Hoắc nữa”.
“Tôi đoán khả năng cao là Hoắc Hướng Đông, anh ta là con trưởng của nhà họ Hoắc, lẽ ra là người thừa kế chắc rồi, nhưng nghe đâu sau khi Hoắc Kình về nước, Hoắc Hướng Đông liên lục bị ông già mắng vì làm việc sơ suất”.
“Chuyện này liên quan gì đến bọn mình đâu”, Tiêu Định Bân nói đến đây thì chợ nhớ tới cảnh gặp Hoắc Kình ở nhà bếp vào hôm qua, sau khi Triệu Tấn Tây nói Hoắc Kình xảy ra chuyện thì trong bếp có tiếng bát đũa rơi vỡ.
Anh chợt thấy khó chịu một cách kỳ lạ, lẽ nào giữa A Kiều và Hoắc Kình có bí mật gì đó mà người ngoài không biết?
“Haizz, đúng là đáng tiếc!”
Triệu Tấn Tây thờ dài một hơi, Tiêu Định Bân chợt nói: “Cũng có thể chiếc xe hôm qua không phải anh ta lái”.
Trong phòng bếp lại vang lên tiếng động.
Tiêu Định Bân cong khoé môi, thì ra Dư Kiều đang nghe anh và Triệu Tấn Tây nói chuyện.
Cô và Hoắc Kình có dây dưa từ trước, hay mới chỉ bắt đầu từ tối qua?
“Chắc chắn là anh ta lái mà, tài xế cũng chứng thực rồi, bảo tối qua anh ta nói có việc quan trọng cần làm nên không cho tài xế đi cùng”.
Cuối cùng thì Dư Kiều cũng rơi nước mắt.
Hoắc Kình…
Đỗ Thất Nguyệt nằm dưới đất, một bàn chân đàn ông đạp mạnh vào mặt cô ấy.
“Phá hết chỗ này đi cho tao, đập hết rồi đốt, tóm lại là tao không muốn nhìn thấy một thứ gì lên quan đến Hoắc Kình nữa”.
Hoắc Hướng Đông ngồi trên sofa, sau đó châm một điếu xì gà rồi ra lệnh cho thuộc hạ.
Đỗ Thất Nguyệt vốn đã nằm im chịu trận, nhưng nghe thấy vậy xong thì lại vùng vẫy: “Anh Hoắc Kình không thể chết được, anh ấy chưa chết, anh ấy sẽ quay về…”
Hoắc Hướng Đông bật cười: “Cô là người phụ nữ của nó à?”
Hắn đứng dậy rồi đi tới trước mặt Đỗ Thất Nguyệt, sau đó nâng cằm cô ấy lên: “Trông cũng được đấy”.
Đỗ Thất Nguyệt lập tức có vẻ sợ hãi: “Anh đừng động vào tôi, đừng…”
“Đàn bà của Hoắc Kình”, Hoắc Hướng Đông vỗ vào mặt Đỗ Thất Nguyệt rồi cười nói với thuộc hạ: “Chúng mày nói xem ngủ với đàn bà của Hoắc Kình có khác với những con đàn bà khác không?”
Bọn kia lập tức cười phá lên, Đỗ Thất Nguyệt run như cầy sấy, sau đó liều mạng muốn vùng ra nhưng đã bị ăn ngay một cú đá vào bụng, cô ấy kêu lên đau đớn rồi nằm im dưới đất bất động.
“Lát tắm rửa cho nó sạch sẽ rồi mang đến phòng tao”.
Nói rồi, Hoắc Hướng Đông ấn tàn xì gà lên vai Đỗ Thất Nguyệt, giờ hắn đang thấy rất vui, Hoắc Kình đã chết, tảng đá gây cản trở nhất cho hắn đã không còn trên đời này nữa, mọi thứ của Hoắc Kình sẽ thuộc về hắn.
Đỗ Thất Nguyệt đau đớn kêu lên, Hoắc Hướng Đông buông lỏng tay, trong không khí có mùi khét, hắn ném mẩu thuốc xuống đất rồi giậm lên, sau đó mới rời đi.
Từ nay trở đi, hắn muốn cả kinh đô này không còn dấu vết gì của Hoắc Kình nữa.
Anh Hoắc Kình, anh sẽ không chết đúng không?
Khi còn ở nước ngoài, sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà anh vẫn dựa vào sức lực cùng trí thông minh để thoát được cơ mà.
Giờ chỉ có một Hoắc Hướng Đông con cỏn thì sao có thể tính toán với anh được?