A Kiều ngồi trên ghế nhỏ bên bệ bếp, hai tay chống má tập trung nhìn nồi canh trước mặt, lông mi cong dài khẽ run tựa như quạt lá.
Cô như đang nghĩ đến chuyện vui gì đó, đáy mắt ánh lên ý cười, trông rất xinh đẹp.
Thím Lý nhìn thấy anh đi đến thì giật mình, vội hỏi: “Cậu chủ, sao cậu lại đến đây?”
“Ngửi thấy mùi canh cá thơm nên đến xem xem, tay nghề thím Lý càng ngày càng tốt đấy”.
“Canh cá tối nay là do A Kiều làm”. Thím Lý cười híp mắt nói.
Dư Kiều đã đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu đứng sau lưng thím Lý.
Nghe thấy thím Lý nhắc đến mình, cô lại cúi thấp đầu hơn, ngón tay cũng siết chặt.
“A Kiều giỏi vậy à”.
Tiêu Định Bân dựa vào khung cửa, quần dài đen, áo sơ mi trắng.
Anh đúng là một người đàn ông đẹp trai, Dư Kiều nghĩ, mình đúng là loại nông cạn.
Năm đó cứu người từ dưới sông lên, vừa nhìn đã thấy anh dễ nhìn, bây giờ, gặp lại anh mà vẫn còn hoảng hốt như vậy.
“A Kiều vừa ngoan, vừa chịu khó, tay nghề nấu ăn cũng tốt, cô ấy đến mấy ngày cũng giúp tôi được nhiều”. Thím Lý yêu mến nói, khẽ xoa đầu Dư Kiều.
Dư Kiều có vẻ rất dễ xấu hổ, chợt được khen ngợi thì tai bỗng đỏ ửng.
Tiêu Định Bân không biết thế nào nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô xấu hổ như vậy, bất giác cũng khẽ nhếch môi.
Bình thường cơ thể anh không tốt, tinh thần lúc nào cũng mệt mỏi, lúc ở nhà không thường nói chuyện với mọi người, cũng không thích nói cười, người trong nhà thật ra cũng rất sợ anh”.
“Cậu chủ, cậu mau nghỉ ngơi đi một lát đi, cơm xong ngay thôi”.
“Ừ”. Tiêu Định Bân đáp một tiếng, ánh mắt lại không nhịn được nhìn sang Dư Kiều.
Dư Kiều đúng lúc cũng đang nhìn trộm anh, chạm phải tầm mắt anh, lập tức bị dọa sợ rụt cổ lại, trốn sau lưng thím Lý.
Ánh mắt Tiêu Định Bân có chút vui vẻ, quay người đi đến phòng khách.
Lúc này Dư Kiều mới thở phào.
Nhanh chóc bắt đầu chuẩn bị dọn cơm, Dư Tiêu Tiêu cũng từ trên lầu đi xuống.
“Định Bân… Vừa nãy anh đi đâu vậy? Người ta tỉnh dậy không thấy anh đâu cả…”
“Đến vườn hoa, có mấy gốc lan phải bồi đất lại”.
“Bẩn như vậy, anh tự mình làm làm gì, không phải có người giúp việc hay sao?”
Dư Tiêu Tiêu không hiểu, mười ngón tay sạch sẽ không đụng việc sống qua ngày chẳng phải tốt sao, làm gì phải đi làm mấy việc dơ bẩn mệt nhọc đó chứ.
Lại nói, loại chuyện như vậy đều là chuyện thấp hèn do người giúp việc làm.
Tiêu Định Bân chỉ cười nhạt: “Ăn cơm trước đi”.
Dư Tiêu Tiêu khoác tay anh ngồi xuống bàn, Dư Kiều bưng canh cá ra cẩn thận đặt lên bàn cơm.
Mùi thơm canh cá trắng như tuyết xộc vào mũi, Tiêu Định Bân cũng cảm thấy thèm ăn.
Dư Tiêu Tiêu tự mình múc canh cho anh rồi lại gọi Dư Kiều: “A Kiều, múc cho chị một chén”.
Dư Kiều bưng canh đưa qua, Dư Tiêu Tiêu làm như không thấy, cúi đầu tập trung gắp xương cá cho Tiêu Định Bân.
Chén canh dần nóng đến phỏng tay, Dư Kiều đau đến nhíu mày, muốn để chén canh lên bàn trước, Dư Tiêu Tiêu lại nhanh chóng nâng mắt lạnh lùng nhìn cô.
Dư Kiều không dám động, cố nhịn cơn đau đớn từ đầu ngón tay.
Chỉ là ngón tay nối liền với tim, canh sôi sùng sục vừa mới múc ra khỏi nồi như vậy cầm trong tay, ai có thể nhịn cho được?
Cuối cùng Dư Kiều cũng run rẩy. Run cầm cập, nước canh trong chén bắn ra, bắn vào tay Dư Tiêu Tiêu.
Cô ta lập tức nũng nịu kêu đau, vươn tay đến trước mặt Tiêu Định Bân, muốn anh nhìn mấy vết đỏ gần như chẳng nhìn rõ trên mu bàn tay cô ta:
“Định Bân, anh nhìn đi… A Kiều tay chân vụng về, canh bắn vào em rồi…”
Tiêu Định Bân liếc nhìn tay cô ta rồi lại nhìn Dư Kiều.
Dư Kiều đau đớn không chịu nổi, viền mắt khẽ ửng đỏ, mấy ngón tay luân phiên đổi ở dưới đáy chén, đầu ngón tay vốn trắng mịn nay đã đỏ ửng cả lên.
“A Kiều bỏ chén xuống”. Tiêu Định Bân lên tiếng, Dư Kiều lại nhìn sang Tiêu Tiêu.
“A Kiều, sao em lại ngốc vậy chứ, chị gắp xương cá cho Định Bân, em lại cứ ngây ngốc cầm chén không buông, phỏng tay thì sao?”
Dư Kiêu rũ mắt, bỏ chén canh xuống, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay.
Vẻ mặt Tiêu Định Bân vẫn như thường, chỉ gọi thím Lý đến: “Giúp A kiều bôi thuốc phỏng đi”.
Dư Kiều mắt ngấn nước đi theo thím Lý, Dư Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Định Bân: “Định Bân, tay em cũng bị phỏng rồi”.
Tiêu Định Bân thở dài một tiếng, bảo người làm lấy thuốc mỡ đến: “Tiêu Tiêu, A Kiều từ nhỏ đến lớn ở cùng em, không thể nói chuyện đã rất đáng thương rồi”.
“Anh cũng đau lòng đúng không? Định Bân…”
“A Kiều là người lớn lên cùng em, em đến nhà họ Tiêu cũng muốn đưa em ấy theo, chứng tỏ em coi trọng em ấy, người em coi trọng đương nhiên không giống người khác”.
“Nhưng em không muốn anh đối xử tốt với em ấy, A Kiều là con gái, anh không thể đối xử tốt với con gái khác, Định Bân, anh chỉ có thể đối xử tốt với một mình em thôi”.
Tiêu Định Bân bất giác bật cười: “Ngốc quá, em là vị hôn thê của anh, A Kiều chỉ là người làm, giống nhau hay sao?”
Dư Tiêu Tiêu cũng nín khóc mà cười: “Định Bân, anh là tốt nhất…”.
Dư Kiều ngỡ ngàng đứng trong phòng bếp.
Tiêu Định Bân nói, Dư Tiêu Tiêu là vợ chưa cưới của anh, còn cô, chỉ là người làm mà thôi.
Giống nhau được sao?
Cô cố gắng kiềm nén nỗi chua xót trong lòng, nhìn chằm chằm đầu ngón tay ửng đỏ vì phỏng của mình, vừa nãy gặp được anh ở vườn hoa, cô rất vui, niềm vui ngắn ngủi ấy đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
“Ăn cơm đi”.
“Em muốn ăn thịt viên trân châu này… Định Bân, anh đút em ăn canh đi, người ta đau tay”.
Dư Tiêu Tiêu vẫn không ngừng nhõng nhẽo, Tiêu Định Bân cũng không có vẻ gì mất kiên nhẫn.
Ăn xong bữa cơm, Dư Tiêu Tiêu thỏa mãn trong lòng, Tiêu Định Bân lại cảm thấy mệt mỏi khó hiểu.
Anh vẫn chưa quên đêm gặp nhau lần đầu tiên của bọn họ, ngay cả đau cũng không dám kêu thành tiếng, mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Lúc đó còn tưởng cô ta và A Kiều nhát gan như nhau, nhưng bây giờ xem ra, cô ta cũng nhõng nhẽo nũng nịu giống hệt như mấy cô tiểu thư mà anh quen.
Nhưng cho dù thế nào, cô ta cũng đã làm nhiều chuyện cho anh như vậy, cũng từng chịu khổ, dù cô ta không như anh nghĩ thì anh cũng sẽ đối xử tốt với cô ta.
“A Kiều, cháu mau ăn đi”.
Thím Lý bưng một chén canh đưa cho A Kiều, Dư Kiều không ăn nổi, lắc đầu.
“Đứa trẻ ngốc, ở nhà họ Dư cũng chịu không ít khổ cực đúng không?”, Thím Lý có chút thương xót.
Mắt Dư Kiều ửng đỏ nhưng vẫn lắc đầu.
“Có phải ngày mai cháu phải đến trường không?”. Thím Lý xoa đầu cô, yêu thương nói: “Ăn chút đồ ăn rồi nghỉ ngơi đi, để thím dọn dẹp phòng bếp là được”.
Cuối cùng Dư Kiều vẫn không ăn được bao nhiêu, giúp thím Lý dọn dẹp phòng bếp rồi quay về phòng để đồ.
Rương đựng nhật ký vẫn được khóa chặt.
Dư Kiều do dự chốc lát, nghĩ đến hai nữ sinh lúc nào cũng có thái độ thù hằn với cô ở ký túc xá lại cảm thấy để nhật ký ở ký túc xá cũng chưa chắc an toàn.
Cô thở dài một tiếng, đẩy rương xuống dưới giường, bên ngoài còn bỏ thêm mấy đồ đạc lung tung chắn lại.
Phòng để đồ nhỏ hẹp đơn sơ như vậy lại chất đống lộn xộn, Dư Tiêu Tiêu kiêu căng có lẽ sẽ không nằm bò xuống giường cô lấy đồ ra đâu nhỉ.
Lại quay về nhà họ Dư, vì muốn sống sót dưới tay hai mẹ con Triệu Như, nên cô và Tô Tẩm vẫn luôn cẩn thận, thậm chí có phần thần hồn nát thần tính.
Nhưng mặc kệ ra sao, cẩn thận thì vẫn hơn.
Hôm sau, Dư Kiều quay về trường.
Ông cụ Tiêu cho xe đến đón Tiêu Định Bân về nhà cũ nói chuyện, trong biệt thự cũng chỉ còn lại một mình Dư Tiêu Tiêu.
Cô ta đuổi hết người làm, lúc này mới một mình đi đến phòng để đồ mà Dư Kiều ở.
Dưới gối đã trống không, không còn gì cả, Dư Tiêu Tiêu cười lạnh, con khốn Dư Kiều cũng thông minh đấy.
Nhưng như thế càng chứng tỏ, thứ mà cô ta thấy hôm đó chắc chắn có gì đấy đáng ngờ.