Tiêu Định Bân uống cạn rượu trong ly, cười đáp: “Được, vậy ngày mốt mọi người đều tới đi!”
Tiêu Định Bân về nhà, đã không còn sớm, Dư Tiêu Tiêu còn chưa ngủ.
Thấy anh về, cô ta tiến lên đỡ, để anh ngồi xuống sofa, bưng canh giải rượu cho anh: “Em bảo A Kiều nấu canh giải rượu cho anh, anh mau uống đi!”
Dư Tiêu Tiêu bưng chén đút Tiêu Định Bân từng miếng một, sau đó mới đỡ anh đứng lên, nói với người làm: “Tôi chăm sóc cậu chủ là được, mọi người về ngủ đi, đêm nay không cần để người trực ở nhà chính!”
“Vâng!”, nhóm người làm lui ra, Dư Tiêu Tiêu thấy họ đi thì mới đỡ Tiêu Định Bân lên lầu.
Trong phòng bật đèn sắc màu ấm áp, Tiêu Định Bân có vẻ khá say, vừa ngồi xuống giường là đã ngã ra nệm.
Dư Tiêu Tiêu đứng lên, nhìn Tiêu Định Bân đang mê man từ trên cao, ánh mắt cô ta dần trở nên không cam tâm và ghen ghét, nhưng không cam tâm thì có thể làm sao, chuyện tới nước này cô ta đã không còn đường lui, chỉ có thể đi tiếp tới cuối.
Dư Tiêu Tiêu xoay người đi tới cửa của buồng trong, cô ta mở cửa, nhìn Dư Kiều đang ngồi trên sàn, lạnh lùng nói: “Anh ấy đang ngủ, mày vào đi!”
Dư Kiều từ từ đứng lên, Dư Tiêu Tiêu lại nói: “Ta tính cả rồi, hôm nay là ngày rụng trứng của mình, tỷ lệ mang thai cao. Dư Kiều, đừng giở trò, mày phải mau chóng mang thai thì Tô Tẩm mới có thể nhanh chóng thoát khỏi cảnh khốn đốn”.
Dư Kiều gật đầu, tới bên giường.
Dư Tiêu Tiêu không thế chờ bên cạnh nên xoay người rời khỏi phòng.
Cô ả không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại thế nào, ả ta mong Dư Kiều có thể thuận lợi mang thai, sau đó sinh con, nhưng trong lòng lại mong Tiêu Định Bân không đụng vào Dư Kiều.
Tâm trạng rối rắm mâu thuẫn này làm cho cô ta rơi vào tình cảnh điên cuồng.
Cô ta không về phòng, ngồi ở bên ngoài cánh cửa khép hờ.
Dư Kiều từ từ đi tới giường, cô khom lưng cởi giày cho Tiêu Định Bân.
Anh đang ngủ say mà lông mày vẫn nhíu chặt, dường như cảm giác say rượu làm anh rất khó chịu, Dư Kiều thấy môi anh hơi khô, cô nghĩ ngợi rồi xoay người rót một ly nước ấm, cầm tới.
Tiêu Định Bân uống vài miếng nước, mơ màng mở mắt, Dư Kiều hoảng sợ, vội quay đi né tránh, Tiêu Định Bân bỗng nở nụ cười, giơ tay ôm cô vào lòng: “Tiêu Tiêu...”
Là mùi này, là cảm giác này, là cảm giác yếu ớt mềm mại không xương khi ôm này làm anh nhớ tới đêm đầu tiên giữa họ.
Anh thích mùi thuốc đăng đắng nhưng thanh mát trên người cô, anh cũng thích vòng eo thon và da thịt mịn màng mát lạnh như ngọc. Cồn đang thiêu đốt trái tim anh, anh hoàn toàn phóng túng bản thân, lật người đè lên Dư Kiều, cúi đầu hôn xuống.