Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu một ngày, cô mất đi tất cả và bị giết chết một cách im hơi lặng tiếng, vậy thì những chuyện xấu mà Dư Văn Xương, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu làm lẽ nào cũng được chôn vùi theo cô hay sao?

Cô không thể nói, nhưng cô có thể viết.

Dù có phải xuống địa ngục thì cô cũng phải đòi lại công bằng cho những gì mà hai mẹ con cô đã phải chịu đựng.

Triệu Cường vẫn không thể cử động, hắn chỉ biết kinh hãi nhìn cô gái nhỏ gầy yếu ở bên cạnh mình.

Rõ ràng trông cô rất yếu ớt, hắn chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết được, nhưng bây giờ tính mạng của hắn lại đang nằm trong tay cô.

Chẳng có ai không sợ chết, cũng không ai muốn chết, nhưng ban nãy khi ngón tay của cô kẹp vào chỗ lồi lên trên lưng hắn, Triệu Cường thật sự đã cảm nhận được bóng đen của cái chết bủa vây.

Dư Kiều buông lỏng tay, sau đó lấy dưng lưng của Triệu Cường để trói hai tay hắn lại.

Một lát sau, Triệu Cường thấy cơ thể mình dần hồi sức lại, nhưng hắn nằm co quắp trong góc, không dám cử động.

Có nhiều người trông rõ hung ác, bặm trợn, nhưng thật ra lại rất sợ chết, chỉ như một con hổ giấy mà thôi.

Mà Triệu Cường chính là người kiểu này.

Dư Kiều không thèm để mắt đến hắn nữa.

Giờ cô không ra ngoài được, cũng không làm gì được mà chỉ có thể chờ thôi.

Triệu Như nói trong điện thoại bảo Dư Tiêu Tiêu gặp chuyện, không biết là chuyện gì và có nghiêm trọng hay không?

Đương nhiên cô không quan tâm cho Dư Tiêu Tiêu, nhưng hai người lại gắn bó chăt chẽ với nhau.

Nếu Dư Tiêu Tiêu bị thương nặng rồi qua đời, theo tính cách tàn độc ăn vào máu của Triệu Như thì e là bà ta sẽ ép cô cùng mẹ chết theo luôn mất.

Dư Kiều không nhịn được nhìn sang Tô Tẩm, mẹ cô đã sống vất vả hơn chục năm, giờ bị nhốt ở đây không thấy mặt trời cả ba năm rồi…

Dư Kiều thấy lòng chua xót, không nhịn được mà vén tóc mai cho mẹ.

Nhưng cô là một đứa con vô dụng, đến khả năng cứu mẹ mình cũng không có.

Thật ra, mấy năm qua, cô đã có cơ hội trốn khỏi nhà họ Dư, tránh xa khỏi móng vuốt của Triệu Như cùng Dư Văn Xương, nhưng cô không nỡ xa Tô Tẩm nên đành ngậm đắng nuốt cay.

Mạng cô do Tô Tẩm ban, bà là người mẹ tốt nhất trong lòng cô, vì thế cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ trốn một mình.

“A Kiều…”, Tô Tẩm khẽ gọi tên Dư Kiều trong giấc mơ.

Dư Kiều cong khoé môi, sau đó nhẹ nhàng ôm mẹ mình: “Con đây, mẹ ngủ tiếp đi…”

Tô Tẩm mở mắt, quả nhiên nhìn thấy con gái, bà hài lòng mỉm cười nhắm mắt lại rồi rúc vào lòng Dư Kiều.

Đã rất lâu rồi bà không được ôm con gái đi ngủ.

Bà chỉ mong không bao giờ tỉnh lại nữa, để được ôm mãi con gái yêu thế này.

Điều dưỡng đẩy Dư Tiêu Tiêu ra khỏi phòng phẫu thuật.

Thuốc gây mê vẫn còn tác dụng nên cô ta chưa tỉnh lại, nhưng gương mặt thì tái nhợt, hàng lông mày nhíu chặt, hình như dù hôn mê rồi thì vẫn rất đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK