“Theo anh biết thì Triệu Cường không hề sống ở đây”.
Dư Tiêu Tiêu mím môi cười: “A Kiều ở đây mà anh, Triệu Cường tới rồi ở lại chỗ cô ấy lúc nào thì sao mình biết được?”
“Định Bân, anh đừng nói là lần này anh nổi giận vì A Kiều mang thai con của Triệu Cường nhé”.
Tiêu Định Bân nhắm mắt nằm trêm giường yên lặng.
“Định Bân, nếu anh thật sự thích A Kiều…”
“Em đi nghỉ đi, anh muốn ngủ một lát”.
Dư Tiêu Tiêu mím môi rồi chầm chậm đỡ bụng đứng dậy: “Thế anh nghỉ đi, em ra ngoài đây”.
Dư Tiêu Tiêu về phòng mình, cô ta đứng cạnh cửa sổ rồi nhìn về phía căn phòng trữ đồ mà Dư Kiều đang ở.
Sắp rồi, chỉ cần vài tháng nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Sau đó, cô ta sẽ không phải nhìn thấy mặt Dư Kiều nữa, trên đời cũng không còn tồn tại hai mẹ con tiện nhân này nữa.
“Tỉnh rồi…”
“Ừm, hôn mê mấy tháng rồi còn gì, nhưng ông Triệu bảo bị ảnh hưởng não gì đó nên dù có tỉnh thì khéo cũng thành hâm dở”.
“Thế phải làm sao?”
“Ông Triệu đến rồi, mọi người tránh ra nào…”
Mọi người quây quanh giường lập tức tản ra, một ông lão cầm hòm thuốc chầm chậm đi vào.
Đi cùng ông ấy còn có một cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp, nhưng lại thoáng có vẻ đau thương.
“Ông Triệu, ông mau khám xem anh thế nào đi”.
Tư Tinh nhìn người đàn ông nằm trên giường, hàng lông mày của anh hơi chau lại, hình như đang rất đau đớn.
Ông Triệu mở mí mắt của anh rồi lại châm cứu trên đỉnh đầu, sau đó mới nói: “Phúc lớn như cái đình, nhưng mà….”
“Nhưng sao ạ?”, Tư Tinh hơi luống cuống.
Ba tháng trước, cô ấy tình cờ phát hiện có một người đàn ông bị thương khắp mình mẩy đang nằm hôn mê ở bờ sông.
Khi cứu anh ta về thì cả gương mặt anh ta đều sưng phù, trông rất đáng sợ, người thì chỉ còn thoi thóp.
Ông Triệu còn bảo khả năng cao là anh không qua khỏi, vì thể bảo cô ấy ném anh về lại bờ sống để tránh mang vận xui về nhà.
Nhưng Tư Tinh không tin, cũng không đành lòng nên cắn răng giữ anh lại trong nhà. Ba tháng qua, nhờ thuốc của ông Triệu cùng với thuốc gia truyền mà tổ tiên nhà cô ấy để lại thì anh ta mới giữ được mạng. Điều quan trọng hơn là gương mặt sau khi hết sưng của anh ta thật sự rất điển trai.
Ông Triệu vuốt râu nói: “Vết thương trên đầu của cậu ấy là nguy hiểm nhất, dù giờ đã tỉnh nhưng chắc sẽ để lại di chứng, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì trở nên đần độn…”
“Dù thế nào thì sống được cũng là tốt rồi”.
“Chỗ thuốc này uống thêm một tháng nữa rồi tôi sẽ điều chỉnh lại”.
Ông Triệu để thuốc lại rồi cầm cái tẩu rời đi.
Tư Tinh mang thuốc đã sắc xong vào rồi thổi nguội, sau đó cô ấy vừa ngẩng lên thì đã đối mắt với người đàn ông.
“Anh tỉnh rồi à?”, Tư Tinh nhìn anh rồi bỏ bát thuốc xuống, sau đó đi tới cạnh giường: “Tôi đỡ anh dậy uống thuốc nhé?”
“Cô… là ai?”
“Tôi tên là Tư Tinh, còn anh?”
“Tôi không nhớ…”