Anh có tình cảm sâu sắc với Tiêu Phượng Nghi nhưng Tiêu Bình Sinh là con nuôi, quan hệ với anh chỉ rất bình thường.
Anh cũng ít khi mở miệng gọi anh ta là chú họ.
“Ồ, tôi đi tìm A Kiều”, Tiêu Bình Sinh không che giấu gì cả, thẳng thắn nói.
“Hình như chú rất quan tâm đến A Kiều nhỉ”.
Tiêu Bình Sinh khẽ cười: “A Kiều rất tốt, tôi và bà cụ đều rất thích cô ấy”.
Tiêu Định Bân liếc anh ta một cái, vẻ ngoài Tiêu Bình Sinh không giống người nhà họ Tiêu, nhất là đôi mắt hoa đào hoa thu hút ong bướm càng khiến anh không thích.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Tiêu Bình Sinh là gu đàn ông rất được phụ nữ yêu thích.
“Chú đang cầm gì trong tay thế?”, Tiêu Định Bân bỗng nhìn đến tay Tiêu Bình Sinh.
“Cậu nói cái túi này ấy à…”
“Túi?”
Ánh mắt Tiêu Định Bân thay đổi, bỗng vươn tay giật lấy cái túi.
“Định Bân, cậu làm thế là có ý gì?”, Tiêu Bình Sinh cũng khó chịu ra mặt.
Mặc dù anh ta là con nuôi của Tiêu Phượng Nghi, thân phận không bằng Tiêu Định Bân nhưng anh cũng không nên vô lễ như vậy.
Tiêu Định Bân lại mặc kệ anh ta, chỉ cẩn thận lật cái túi tinh xảo trong tay.
Nếu anh nhớ không lầm thì cái túi mà A Kiều đeo trên người ở trên xe hôm đó cũng giống như vậy.
Đúng rồi, không thể sai được, cái túi y hệt, mùi cũng giống mùi trên người A Kiều.
Anh còn từng nói với A Kiều, bảo cô làm một cái như vậy tặng anh.
Lúc đó cô phản ứng thế nào?
Ngón tay thon dài của Tiêu Định Bân siết chặt, thậm chí còn nghiến răng ken két.
Đến bây giờ anh vẫn chưa thấy bóng dáng của cái túi đó mà cô lại đem đi tặng cho Tiêu Bình Sinh.
Đúng thế, trong mắt anh, Tiêu Bình Sinh chẳng là gì cả, nhưng trong mắt cô, người này chắc chắn là con rùa vàng có thể giúp cho cô một bước lên trời.
Có lẽ chuyện cô bị bắt nạt ở vườn sau hôm đó là do cô cố ý bày ra, cố tình để cho Tiêu Bình Sinh gặp phải, để anh ta sinh lòng thương hại, mà Tiêu Bình Sinh quả nhiên bị cô quyến rũ…
Cô gái này có hiểu cái gì là rụt rè không, có hiểu cái gì gọi là giữ gìn chuẩn mực đạo đức của phụ nữ không?
Có phải cứ gặp ai vẻ ngoài bảnh bao đôi chút thì cô sẽ kiếm cách dụ dỗ người ta không?
“Định Bân, trả lại cái túi cho tôi”.
Giọng Tiêu Bình Sinh trở nên lạnh lùng.