Dư Tiêu Tiêu đá quá mạnh, mà vùng bụng của người phụ nữ là nơi yếu ớt, mềm mại nhất, cú đá này khiến cô cảm thấy mình đau đến mức nghẹt thở.
Dư Tiêu Tiêu lại cười nhạo, lấy một ống thuốc bôi ra ném cho cô: “Tự mình bôi vào tay đi, nhanh lên cho tao, có phải mày muốn để họ nhận ra điều bất ổn hay không?”
Dư Kiều vùng vẫy vịn tường đứng lên, nhưng bụng cô đau quá, không thể đứng thẳng dậy được.
“Mày giả bộ cái gì? Giả vờ đáng thương như thế cho ai xem?”, Dư Tiêu Tiêu khoanh tay cười mỉa: “Dư Kiều, tất cả đều là do mày tự chuốc lấy, hễ mày biết thức thời thì đừng lảng vảng ở trước mặt tao và Định Bân, tao sẽ không chán ghét mày như thế…”
Cô ta vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó tiếng gõ cửa vang lên: “Tiêu Tiêu, sao còn chưa ra nữa vậy?”
Là giọng của Tiêu Định Bân.
“Sắp xong rồi, A Kiều sợ đau nên em bôi khá lâu…”
Dư Tiêu Tiêu nhặt thuốc bôi lên, bóp bừa ra rồi bôi lên lòng bàn tay cô, động tác của cô ta rất thô lỗ, Dư Kiều đau đến mức đầu đầy mồ hôi, cả người đều run rẩy.
“A Kiều, em yếu ớt thế…”, Dư Tiêu Tiêu cố ý dịu dàng cười, lại ấn mạnh vào vết thương của Dư Kiều.
Dư Kiều đau đến mức cắn răng, Dư Tiêu Tiêu thấy cô như thế mới cảm thấy bớt giận.
“Tiêu Tiêu, em mở cửa ra đi”.
Tiêu Định Bân lại gõ cửa, Dư Tiêu Tiêu kéo cô sang một bên mở cửa ra: “Sao thế Định Bân?”
“Thấy em lâu quá vẫn chưa xuống”, nói rồi Tiêu Định Bân lại nhìn Dư Kiều: “Bôi thuốc xong thì xuống đi!”, Dư Kiều một tay ôm bụng dưới, hơi khom người xuống, tựa vào tường di chuyển từng bước.
“Cô sao thế?”, Tiêu Định Bân hơi nhíu mày, vừa rồi lúc lên lầu trông có vẻ khá bình thường, sao mới một lúc mà lại như bị bệnh vậy.
Tóc Dư Kiều ướt nhẹp, sợi tóc đen nhánh dính vào trên gò má trắng bệch, nói không nên lời.
Dư Kiều Kiều cảm thấy uất hận nhưng vẫn không dám thể hiện ra ngoài, kéo góc áo Tiêu Định Bân, nhỏ giọng nói: “A Kiều đến tháng, bụng không thoải mái”.
Tiêu Định Bân càng nhíu chặt mày, lại nhìn gương mặt trắng bệch của Dư Kiều, phụ nữ đến tháng đau thế sao?
Nhìn dáng vẻ của cô như bị ai đó đá vài phát vậy.
“Đã thế thì về nghỉ ngơi đi, bảo người khác làm việc ở phòng bếp”.
Đôi mắt Dư Kiều liếc nhìn anh, như thấp giọng nói hai chữ: Cảm ơn.
“Bà cô muốn tản bộ trong vườn hoa, Tiêu Tiêu, em đi cùng bà cô đi”.
Dư Tiêu Tiêu không muốn đi cho lắm nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.
Dư Kiều nhích từng bước xuống lầu, lại khó khăn quay về phòng mình.
Sau khi đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng vén vạt áo lên, không khỏi há hốc mồm, phần bụng vốn trắng nõn giờ đã thâm tím, một vùng lớn như cái bát, cực kỳ đáng sợ.
Dư Tiêu Tiêu ngày càng cáu kỉnh, ngày càng mất khống chế, ra tay cũng càng nặng hơn.
Theo đó địch ý và thù hận với mình cũng càng thêm sâu.