Không, mọi chuyện trong mơ tuyệt đối không thể trở thành sự thật, cô ta cũng không cho phép Dư Kiều trở mình đạp lên đầu cô ta.
Phải làm sao đây, rốt cuộc nên làm gì…
Nếu Tiêu Định Bân cứ mãi không chịu chạm vào cô ta, cả đời này cũng không chạm vào cô ta sao?
Thế thì làm sao cô ta mới có thể sinh con, ngồi vững ở vị trí bà chủ nhà họ Tiêu?
Dư Tiêu Tiêu cắn chặt môi, bỗng nhớ ra lần trước cô ta không thể có khoảng thời gian hòa hợp và vui vẻ với Tiêu Định Bân, cô ta đã về nhà mẹ đẻ khóc lóc phàn nàn với Triệu Như, còn có cái suy nghĩ mượn tinh trùng của người khác để có em bé.
Nhưng Triệu Như lại bác bỏ không hề do dự, nói rằng cô ta đang làm xằng làm bậy.
Bây giờ nhà họ Tiêu đối xử tốt với cô ta đều là vì máu của cô ta có lợi nên dù thân phận cô ta không tương xứng, không đủ tư cách vợ của cậu chủ nhà họ Tiêu, nhưng nhà họ Tiêu cũng chấp nhận cô ta.
Nhưng nếu cô ta dám làm mấy chuyện xấu xa như thế, nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ không tha thứ, đến lúc đó không chỉ mình cô ta chết mà còn liên lụy đến cả nhà họ Dư.
Lúc đó cô ta bị Triệu Như mắng một trận quả thật cũng khiếp sợ, đánh bay suy nghĩ đó.
Nhưng bây giờ…
Nghĩ đến sự tủi nhục hết lần này đến lần khác, nghĩ đến việc mình còn trẻ như thế mà lại cô độc trong phòng.
Nghĩ đến những ngày tháng ngợp trong vàng son trước kia, tại sao cô ta đã làm mợ chủ nhà họ Tiêu rồi mà lại phải chịu tủi nhục như vậy?
Nếu Tiêu Định Bân không có phản ứng gì với cô ta, vậy thì cô ta đi tìm người khác là được.
Dù sao đàn ông khao khát vẻ đẹp của Dư Tiêu Tiêu cũng rất nhiều, tại sao cô ta phải để bản thân chịu uất ức chứ?
Dư Tiêu Tiêu đứng dậy đi đến trước gương, cô ta nhìn mình trong gương, trẻ đẹp, gia cảnh tốt.
Người con gái như vậy nên được đàn ông cưng chiều nâng niu trong tay chứ không phải năm lần bảy lượt bị tủi nhục…
Dư Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cô ta lấy điện thoại rồi tìm một số điện thoại trong danh sách chặn.
“Em yêu à, cuối cùng em cũng chịu liên lạc với anh rồi…”, giọng nói ngả ngớn của đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.
Dư Tiêu Tiêu cong khoé môi, sau đó nhớ tới dáng vẻ đẹp trai, phong lưu của hắn.
Tuy gia thế của nhà hắn không bằng nhà họ Dư nhưng hắn đối đãi với cô ta vẫn rất thoáng, nhất là cái miệng dẻo kẹo kia luôn chọc cho cô ta thấy vui vẻ.
Còn ông chồng sắp cưới Tiêu Định Bân của cô thì hơn người đàn ông này đủ mọi mặt, song Dư Tiêu Tiêu chưa từng cảm nhận được dư vị ngọt ngào từ anh.
Là anh có lỗi với cô ta trước nên đừng có trách cô ta.
Dư Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, đúng thế, không phải lỗi của cô ta, mà là tại Tiêu Định Bân!
…
Sau khi tỉnh lại, Tiêu Định Bân không khỏi thấy có hơi xấu hổ.