Dư Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn đống đồ lộn xộn chất đầy trong nhà kho, đồ mang Dư Kiều mang đến không nhiều, gộp hết lại cũng chỉ một cái va li nhỏ mà thôi.
Thứ cô ta cần tím khả năng cao là ở trong chiếc va li đó.
Dư Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện cho tài xế của mình đến.
Đây là tài xế mà Triệu Như sắp xếp cho cô ta, nhà người tài xế này mang ơn của Triệu Như nên rất trung thành với mẹ con cô ta.
Đương nhiên Dư Tiêu Tiêu không thể sai khiến người làm của nhà họ Tiêu nên mới nghĩ ngay đến tên tài xế này.
Cuốn nhật kỹ đã cũ, bên trong còn có một trang kẹp thứ gì đó, đương nhiên Dư Tiêu Tiêu sẽ giở luôn đến trang đó.
Tấm danh thiếp mạ vàng dính máu đập vào mắt cô ta, Dư Tiêu Tiêu dùng hai ngón tay kẹp nó lên với vẻ ghét bỏ.
Nhưng đến khi cô ta nhìn thấy rõ ba con chữ bị máu che mất thì đã suýt nữa hoảng đến mức hét lên.
Đây là danh thiếp của Tô Định Bân, sao Dư Kiều lại có danh thiếp của anh?
Cô ta hoảng loạn lật giở nhật ký, sau đó càng đọc càng không khỏi trợn tròn mắt.
Tô Định Bân từng suýt mất mạng ở thôn Khê La, nhưng đã được một cô gái trong thôn cứu sống…
Trước đó chỉ là suy đoán của Dư Tiêu Tiêu thôi, nhưng bây giờ sự thật đã phơi bày ra trước mắt.
Con khốn Dư Kiều đã che giấu đòn sát thủ này.
Ân nhân cứu mạng của Tô Định Bân ư? Ân nhân cứu mạng của cậu chủ lớn duy nhất, kiêm người thừa kế của nhà họ Tiêu ư? Không cần nghĩ cũng biết ông cụ nhà họ Tiê sẽ báo đáp Dư Kiều thế nào rồi.
Nếu Dư Kiều lại tiết lộ chuyện dùng máu của mình để cứu Tô Định Bân thì Dư Tiêu Tiêu coi như xong.
Tất cả mọi thứ hiện giờ của cô ta sẽ bị Dư Kiều cướp hết, nhà họ Tiêu sẽ cung phụng Dư Kiều như bồ tát sống.
Còn Dư Tiêu Tiêu cô ta sẽ bị tống cổ ra khỏi cửa và trở thành trò cười cho thiên hạ.
Không! Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, nhất định là không!
Dư Tiêu Tiêu bắt mình phải bình tĩnh lại, sau đó kẹp lại tấm danh thiếp vào trong cuốn nhật ký rồi để lại vào trong va li.
“Anh xử lý chỗ này cho cẩn thận, nhớ đừng thay đổi vị trí sắp xếp của đồ vật”.
Dư Tiêu Tiêu dặn dò tay tài xế một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Cô ta phải gọi cho Triệu Như để bàn tính kế sách, cô ta cần cắt con đường lui này của Dư Kiều, để cô mãi mãi không thể trở mình được nữa.
…
Bốn giờ chiều, Dư Kiều vừa bước ra khỏi lớp học thì đã nhìn thấy có mấy cô gái nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cô vờ như không nhìn thấy rồi ôm sách vở đi tiếp.
“Dư Kiều, chờ anh chút được không?”, một giọng nói trong trẻo của đàn ông vang lên, Dư Kiều khựng lại nhưng vẫn không dừng bước.
“Trông cái bộ dạng kiểu lạt mềm buộc chặt của nó có tởm không kìa!”
“Công nhận, sao học trưởng Tống Vấn lại thích loại người này cơ chứ. Sợ nhất là cái loại không thích người ta nhưng cũng không chịu nói rõ ra này”.
“Nhưng nó cũng đâu thể nói rõ được, ai chẳng biết nó bị câm dở”.
“…”
Mấy cô gái bàn tán rồi cười ồ lên.
Dư Kiều chỉ coi như không nghe thấy, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe đến quen tai mấy lời này rồi.
“Nói đủ chưa hả?”, Tống Vấn chợt lạnh mặt nhìn mấy cô nữ sinh kia: “Nếu nói xong rồi thì im đi!”
Từ trước đến này, anh ấy luôn nổi tiếng là người hiền hoà, đây là lần đầu tiên mà mọi người thấy anh ấy nổi giận như vậy.
Mấy cô gái lúng túng: “Xin lỗi học trưởng Tống Vấn…”
“Người các em cần xin lỗi là Dư Kiều”.
Mấy cô gái nhìn nhau, cuối cùng đành nói xin lỗi với Dư Kiều: “Xin lỗi Dư Kiều nhé!”
Dư Kiều dừng bước, sau đó quay lại nhìn họ rồi khẽ lắc đầu.
Cô ăn mặc rất giản dị, chỉ một chiếc áo hoodie phối với quần bò, gương măt thì không bao giờ trang điểm, duy chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu lòng người khác.
Mấy cô gái tuy ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng không phục chút nào.
Dựa vào đâu mà họ phải xin lỗi một đứa câm dở chứ, cô không xứng!
“A Kiều, nói chuyện với anh một lúc được không?”, Tống Vấn chậm rãi đi tới cạnh Dư Kiều rồi nhẹ nhàng hỏi.
Anh ấy có gương mặt mà ai nhìn cũng thấy gần gũi, khi anh ấy cười lên thì còn rạng rỡ hơn nữa.
Không biết có bao nhiêu nữ sinh trong trường thầm thương trộm nhớ anh ấy, nhưng bốn năm qua, anh ấy chưa yêu đương với ai.
Hai năm trước, Tống Vấn tình cờ gặp Dư Kiều, anh ấy đã giải vây giúp cô, sau đó đã nảy sinh cảm tình.
Anh ấy sắp tốt nghiệp ra trường rồi mà Dư Kiều vẫn né tránh và không chấp nhận anh ấy.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Vấn làm gì cũng thuận lợi, có thể gọi là con nhà người ta, có thể nói đây là lần đầu tiên, anh ấy nếm trải cảm giác buồn phiền vì tương tư.
Dư Kiều nhìn Tống Vấn, sự chân thành trong mắt anh ấy rất cảm động lòng người, nhưng tiếc là trong lòng cô đã có người khác.
Dư Kiều thở dài một hơi rồi gật đầu.
Tống Vấn cùng bước ra khỏi trường với cô, bên ngoài trường có một con đường nhỏ quanh co mọc đầy cây hoa ngọc lan, ngày thường có rất nhiều cặp đôi đi tản bộ ở đây.
“A Kiều, còn nửa tháng nữa là anh tốt nghiệp rồi”, Tống Vấn đứng dưới bóng cây nhìn Dư Kiều rồi nói: “Hai năm trước, anh đã thành lập một văn phòng làm việc, đến nay vẫn hoạt động tốt. A Kiều, em có muốn đến chỗ anh thực tập không?”
Dư Kiều trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“A Kiều, anh thật lòng với em…”, Tống Vấn cuống lên, không kìm được mà nắm tay Dư Kiều.
Dư Kiều giật mình rồi vội giật tay ra.
Tống Vấn có vẻ bi thương: “A Kiều, em không thích anh thật ư?”
“Anh, rất tốt…”, Dư Kiều chất vật lên tiếng, nhưng cô càng cuống thì lại càng không nói được, sau đó Tống Vấn đã đưa điện thoại của mình cho cô.
Dư Kiều cầm lấy rồi ấn mấy dòng chữ, sau đó trả lại cho anh ấy: “Học trưởng Tống Vấn, anh thật sự rất tốt, nhưng em rất xin lỗi, em không thích anh, em xin lỗi!”
Trong lòng Dư Kiều thấy hơi ay náy, cô không quên chính Tống Vấn đã giúp mình khi cô bị người khác bắt nạt.
Hai năm qua, anh ấy luôn bảo vệ cô, thậm chí còn âm thầm giúp cô rất nhiều.
Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, không thích thì vẫn là không thích.
“Hai năm qua chắc anh gây nhiều phiền toái cho em lắm nhỉ?”, Tống Vấn cười trừ, thấy có chiếc lá rơi xuống tóc Dư Kiều, anh ấy định giơ tay gỡ giúp cô.
Nhưng Dư Kiều lại vô thức lùi lại né tránh.
Vẻ đau buồn càng rõ hơn trong mắt Tống Vấn, anh ấy đang định nói gì đó.
Bỗng có một giọng nói đàn ông vang lên ở cách đó không xa, giọng nói này gọi đích danh tên của Dư Kiều: “A Kiều?”
Dư Kiều sững người, sau đó quay thật nhanh người lại.