Tống Kiều lại có chút không hiểu ra sao, mới đến ngày hôm qua, mà hôm nay đã ôm được cậu chủ nhỏ của nhà bọn họ rồi ư?
Điều này thật không giống với suy đoán trước đó của anh ta.
“Anh Tống, anh làm ơn về nói với chủ tịch Tiêu một tiếng là chúng tôi rất xin lỗi, nhưng mấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ…”
“Tôi hiểu, giữa bọn trẻ có xung đột là điều rất bình thường, nhưng tính cách của cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi, mọi người không phải không biết, vậy nên, sau này đừng để việc như vậy phát sinh nữa”.
“Anh yên tâm, đảm bảo sẽ không có lần sau”.
Tống Kiều lái xe rời đi, cô giáo Lý quay về phòng y tế, lại thấy Dư Kiều một tay bế Tô Nhất Niệm, tay còn lại bế Tiêu Dự An, cô đang nói với hai đứa nhỏ: “Nhất Niệm, con mau xin lỗi Dự An ngay lập tức, phải xin lỗi thật chân thành cho mẹ”.
Trải qua sự cố như lần này, Tô Nhất Niệm cũng đã bị dọa sợ, chung quy vẫn chỉ là đứa nhỏ bốn tuổi, cô bé nghe lời mẹ, lập tức ngoan ngoãn xin lỗi: “Tiêu Dự An, xin lỗi, tớ không nên lấy sâu róm ra dọa cậu, cậu có thể tha lỗi cho tớ không?”
Tiêu Dự An nhìn cô bé đáng yêu mềm mại trước mặt, đôi mắt hạnh nhân của cô bé giống mẹ y như đúc.
Trong lòng Tiêu Dự An dao động. Thôi bỏ đi, nể mặt người mẹ xinh đẹp này của cậu, đành tha thứ cho cậu vậy!
Thằng bé dè dặt hất hàm, khẽ gật đầu.
Bé Con nhảy cẫng lên vì vui sướng, lao tới ôm chầm lấy cậu bé, còn thơm lên má bạn một cái.
Tiêu Dự An cảm nhận được nước bọt dính lên mặt, cau mày ghét bỏ, nhưng thấy Dư Kiều cũng đang nhìn mình cười vui vẻ, cậu mới kiềm chế lại.
“Dự An, dì cũng xin lỗi con, là do dì dạy Nhất Niệm chưa tốt, mới để con bé làm ra sự việc dọa cho con sợ…”
“Không sao đâu ạ”. Tiêu Dự An rất nhanh đáp lại: “Con không giận, cũng không trách dì đâu”.
“Mẹ Bé Con à, Dự An thật sự rất thích cô đó”, cô giáo Lý cũng cảm thấy ghen tị: “Thường ngày chúng tôi cũng không nghe thằng bé nói nhiều như vậy, đứa nhỏ này, rất ít khi nói chuyện cùng mọi người…”
Dư Kiều nhìn cậu bé, chỉ cảm thấy cậu vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, không khỏi mềm lòng, ngồi xổm xuống, một lần nữa ôm lấy cậu: “Dự An, dì không biết nên nói gì cho phải, cảm ơn con…”
Tiêu Dự An bắt chước người lớn vỗ nhẹ vào lưng Dư Kiều, câu nói cứ quay cuồng trong lòng, cuối cùng vẫn không thể nói ra được.
Trẻ con là những sinh vật thật kì lạ, lần đầu tiên gặp ai đó, bọn nhỏ đã có thể lập tức xác định bản thân có thích người đó hay không, sẽ yêu quý hay ghét bỏ người đó.
Ví dụ như lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Bé Con, cậu bé đã muốn gần gũi, thậm chí, còn khao khát được dì ấy ôm và vỗ về.
Nhưng loại khao khát mãnh liệt này, cậu còn chưa từng có với cha đẻ của mình.
…
Buổi chiều lúc tan học, thời gian đón bọn trẻ là từ năm giờ mười tới năm giờ rưỡi.
Chưa đến năm giờ, Tiêu Định Bân đã tới trường học.
Tuy Tống Kiều đã nhiều lần nói rằng cậu chủ nhỏ không sao hết, tinh thần trông vẫn còn khá tốt, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Dọc đường đi, anh luôn cảm thấy có lỗi, Dự An cũng đã bốn tuổi, vậy mà anh còn không hề biết rằng thằng bé sợ sâu róm.
Nếu để người khác biết được, lỡ đâu họ nổi lên ý đồ xấu…
Kể từ khi anh bắt đầu tiếp quản nhà họ Tiêu, tuy những kẻ có dã tâm đã không còn dám lăm le xuống tay mạnh dạn ba phen mấy bận như trước nữa, nhưng bốn năm vừa qua, anh vẫn liên tiếp gặp nguy hiểm.
May mà anh tốt số, mỗi lần đều may mắn thoát nạn.
Tiêu Định Bân biết rõ, những kẻ đó không làm gì được anh, phần lớn sẽ nhằm vào Tiêu Dự An, ông cụ Tiêu cũng đã dự tính đến vấn đề này, nên khi Tiêu Dự An vừa chào đời, ông đã bố trí những vệ sĩ và những người bảo vệ ẩn trong tối.
Ông cũng để Giang Nguyên đích thân đào tạo hai vệ sĩ thân thủ khá, chỉ cần Dự An ra khỏi cửa, những người đó sẽ bảo vệ cậu 24/24.
Thế nhưng, chỉ có nghìn ngày làm trộm chứ làm sao có thể luôn đề phòng cướp, còn chưa kể, trong số những kẻ đó còn có các nhánh phụ của nhà họ Tiêu, bọn họ ở trong bóng tối động tay động chân, có đôi khi cũng không thể phòng ngừa hết được.
Lúc Tiêu Định Bân tới cổng lớn trường học, trên khuôn mặt mang theo vài phần lạnh lùng.