Hoắc Kình nhận thấy sự thay đổi của cô, cũng hơi buông cánh tay ra: “A Kiều, anh lang thang ở nước ngoài có nghe nói một chút về chuyện của nhà họ Dư, nhưng anh thật sự không thể làm gì được, có thể kéo dài hơi tàn sống sót ở đó đã là may mắn lớn lắm rồi. Em có biết anh đã bao lần suýt chết, cùng tranh giành thức ăn với chó hoang, giả chết nằm trong đám tử thi để thoát được nạn…”
Nước mắt Dư Kiều rơi xuống.
Cô thật không ngờ mẹ con Hoắc Kình sẽ thê thảm đến thế.
Mặc dù Tô Tẩm điên điên khùng khùng nhưng ít nhất vẫn còn sống, cô vẫn còn mẹ.
Hoắc Kình năm mười hai tuổi tuyệt vọng và bất lực thế nào?
Dư Kiều cảm thấy chua xót, chỉ thấy cô và Hoắc Kình cũng xem như là một đôi bạn đáng thương cùng chung cảnh ngộ trên thế giới.
“A Kiều, chuyện quá khứ đã qua, bây giờ anh đã về đây, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để ai bắt nạt em nữa…”
Hoắc Kình đưa ngọc bội đó vào trong tay Dư Kiều: “A Kiều, năm em chín tuổi, bác Tô đã nói đợi em lớn lên sẽ gả cho anh, anh đã đồng ý, em cũng bằng lòng, bây giờ đã ngần ấy năm trôi qua, em có còn muốn lấy anh không?”
Anh ta có khuôn mặt phóng khoáng, ngang ngạnh nhất thế giới, giống như bản tính hoang đàng, phóng đãng và lăng nhăng khắc ghi nơi khóe mắt, khiến phụ nữ không kiềm chế được khao khát của mình, nhưng lại biết rõ anh ta sẽ không dừng bước chỉ vì một người.
Nhưng khi anh ta chân thành nói mấy lời này, e là phụ nữ trên thế giới này cũng không ai có thể từ chối tình ý của anh ta.
Đáy mắt Dư Kiều hiện lên vẻ chua xót, chuyện trên thế giới này có thế nào cũng không thể thoát được một câu tạo hóa trêu người.
Nếu năm mười bốn tuổi đó cô không cứu Tiêu Định Bân ở bên bờ sông, nếu một một tháng rưỡi trước cô không trở thành cô dâu sống thử của Tiêu Định Bân, hơn nữa còn cho anh sự trong trắng của mình.
Nếu bảy năm trước không có vừa gặp đã động lòng, nếu không có chút tình cảm không thể lay động trong bảy năm này, có lẽ cô sẽ chấp nhận tình ý của Hoắc Kình thật rồi.
Nhưng trên đời không có nếu như.
Họ đều không thể quay lại nhiều năm trước được nữa, cô cũng không còn là A Kiều vô tư vô lo năm chín tuổi, hồn nhiên và đơn thuần đó nữa.
Anh cũng không phải là Hoắc Kình không thích nói chuyện, vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra không kiên nhẫn nhưng lại rất nhẫn nại chọc cho cô vui đó nữa.
Dư Kiều khẽ lắc đầu.
Hoắc Kình sửng sốt, cổ họng nghẹn đắng: “A Kiều, em còn giận anh, có đúng không?”
Dư Kiều lại lắc đầu.
“A Kiều…”
Dư Kiều đẩy anh ta ra, cô quay lại nhìn hồi lâu, sau đó lấy giấy bút từ trong cặp ra, cúi đầu viết mấy dòng chữ rồi đưa cho đối phương.
Hoắc Kình nhận lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ nhỏ nhắn trên đó, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
[Hoắc Kình, tôi đã có người mình thích rồi nên không thể chấp nhận tình cảm của anh, chuyện quá khứ đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, được không?]
“A Kiều”.