Cô lấy được quyển sách thì đưa cho Tiêu Định Bân, vừa đặt xuống là Tiêu Định Bân lại nói: “Mở giúp tôi trang 28.”
Dư Sinh không nhịn được mà liếc anh một cái, Tiêu Định Bân lấy nĩa xiên một miếng dưa lưới: “Không thấy tôi đang ăn hoa quả sao? Không còn tay để lật sách.”
Dư Kiều đành giúp anh mở sách trang số 28.
“Ừm, lật tiếp trang sau!”
Anh lo ăn từng miếng hoa quả, còn Dư Kiều thì lo lật từng trang sách.
Đĩa hoa quả đã ăn hết, Dư Kiều thở hắt ra một hơi, cô có thể đi rồi chứ?
“Chữ viết của cô không tệ, giúp tôi sao chép tài liệu.”
Tiêu Định Bân nói xong, trực tiếp đưa tài liệu cho cô: “Tôi có cuộc họp qua mạng, cô cứ ở đây chép, đợi tôi quay lại.”
Dư Kiều nhìn theo bóng anh đi vào phòng nhỏ cửa phòng làm việc để mở họp, sau đó cô chỉ đành ngồi xuống bắt đầu chép tập tài liệu.
Trong lòng không nhịn được mà thầm oán giận, tài liệu gì mà không thể nhờ thư ký in hoặc photo, cứ bắt cô chép tay thế không biết!
Phải rồi, anh ghét cô, ngứa mắt cô mà, nhưng Tiêu Phượng Nghi đang ở đây, bà thích ăn cơm do cô nấu, anh không thể đuổi người ta đi nên mới tìm cách để giày vò cô.
Nhưng việc chép tay này với cô mà nói thì không tính là gì, dù sao cô cũng không nói chuyện được, nên thường phải dùng chữ viết để giao tiếp với mọi người.
Tài liệu có tổng cộng ba trang, Dư Kiều phải mất gần một tiếng đồng hồ để ghi chép cẩn thận toàn bộ.
Có điều cô đã chép ra toàn bộ mà Tiêu Định Bân vẫn chưa họp xong, nghĩ đến lời dặn kêu cô chờ ở đây, Dư Kiều không dám rời đi.
Đây là phòng làm việc của anh, Dư Kiều càng không dám đi lung tung, chỉ có thể buồn chán ngồi xuống bàn. Bận rộn suốt nửa ngày trời mà giờ cứ ngồi một chỗ như vậy, Dư Kiều thiếp đi lúc nào không hay.
Tiêu Định Bân tháo kính, xoa ấn đường, tắt máy tính rồi đi ra khỏi phòng nhỏ, nhìn thoáng qua thì anh không thấy Dư Kiều đâu nên cho rằng người phụ nữ này đã rời đi mà không nói một tiếng nào, lòng anh có chút tức giận.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, anh thấy Dư Kiều đang ngủ gục trên bàn.
Thể chất anh sợ nóng, bây giờ đang là giữa hè nên trong phòng để điều hòa khá thấp.
Có vẻ Dư Kiều đang ngủ cảm thấy lạnh, cả người co lại thành một cụm.
Tiêu Định Bân đứng cạnh nhìn Dư Kiều đang ngủ say.
Hơi thở của cô đều đều, lông mi cong và dài trông như cánh bướm rũ xuống trên làn da trắng như tuyết tạo thành những bóng đen nho nhỏ, anh như bị mê hoặc, chầm chậm đưa tay ra, vuốt ve hàng mi cong của cô.
Dư Kiều đang ngủ cũng không bị đánh thức, chỉ là hàng mi dài khẽ rung lên.
Tiêu Định Bân bất giác cong môi, nhìn cô thêm một lúc rồi quay người lấy áo khoác của mình đắp lên người cho cô.
Anh tắt chuông điện thoại, tùy ý tới giá sách lấy một quyển sách, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh Dư Kiều.
Mấy năm nay anh thường xuyên bị bệnh, phải nằm ở nhà, ít giao tiếp với bên ngoài, thỉnh thoảng mới cùng Triệu Tấn Tây ra ngoài tụ họp, sau khoảng thời gian dài như vậy, trên thực tế tính cách của anh đã trầm tĩnh hơn nhiều.