Chỉ có điều, dì Lâm tính tình kiêu căng hống hách quen rồi, mấy ngày đầu đến nhà họ Tiêu còn biết điều một chút, nhưng qua vài ngày, mắt thấy địa vị của Dư Tiêu Tiêu ở nhà họ Tiêu không hề thấp, bà ta lại bắt đầu giở thói ngang ngược.
Tuy tạm thời không dám nhắm vào người nhà họ Tiêu, nhưng đối với những người giúp việc của nhà họ Dư, dì Lâm ra sức diễu võ giương oai.
Thậm chí bà ta ỷ vào việc Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu tín nhiệm mình, tháng nào cũng ăn bớt tiền lương của họ, cấu kết với ngân hàng tư nhân lén lút cho vay nặng lãi, đến nỗi những người giúp việc của nhà họ Dư, họ chỉ nhận được một nửa số lương thông thường.
Bàn về nịnh hót luồn cúi, dì Lâm quả là chuyên gia, nhưng nếu sống trung thực thì chỉ có nước chịu thiệt.
Căn nhà kho nơi Dư Kiều ở, mùa hè vô cùng nóng nực, có đêm không thể ngủ được, cô sẽ ra vườn hoa đi dạo.
Không ngờ cô lại gặp một giúp việc nhà họ Dư tên Tiểu Bình, đang trốn ở sân sau khóc lóc.
Ban đầu Dư Kiều không định qua hỏi thăm, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi đó nhưng đi vài bước, cô bỗng dưng nhớ ra Tiểu Bình này từng lén giúp cô đưa đồ ăn cho Tô Tẩm khi trước còn ở nhà họ Dư.
Dư Kiều không muốn nợ ân tình của người khác, cô nghĩ một chút rồi vẫn quay lại.
Ra là Tiểu Bình có người em trai học đại học ở trường dành cho người khuyết tật, hai chị em đều dựa vào tiền lương của Tiểu Bình để sống qua ngày, trước kia ở nhà họ Dư, tiền lương vẫn được phát đều đặn, cuộc sống cũng tạm ổn.
Nhưng bây giờ lương bị ăn bớt một nửa, Tiểu Bình không đủ tiền đóng học phí hàng tháng cho em trai, cô ấy lại không thể đi đòi tiền dì Lâm, chỉ biết khóc thầm.
Dư Kiều về phòng cầm lấy ví, đưa cho Tiểu Bình số tiền mà cô ấy cần.
Tuy năng lực của cô có hạn, nhưng ít ra, vẫn đủ cho Tiểu Bình duy trì trong một tháng, em trai Tiểu Bình bị tàn tật, nếu không thể tốt nghiệp thì sẽ không có cách nào sống tự lập, Tiểu Bình sẽ phải nuôi em trai cả đời, không thể lập gia đình.
“Cô hai…”, Tiểu Bình cầm số tiền đó, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dư Kiều.
Cô ấy chỉ là một hầu gái mà chẳng mấy ai để mắt tới, thường ngày hay bị dì Lâm sỉ nhục, cũng không ai nói giúp cho cô ấy, thậm chí có người còn hùa nhau bắt nạt vì muốn lấy lòng dì Lâm.
Cô ấy mới chỉ giúp Dư Kiều đưa đồ ăn cho Tô Tẩm đúng một lần, Dư Kiều vẫn còn ghi nhớ trong lòng mà giúp lại cô ấy.
Tiểu Bình tự hứa với lòng, nếu có một ngày cô hai cần đến mình, cô ấy sẽ giúp đỡ hết mình!
Dư Kiều không hề để bụng chuyện này, cô vẫn âm thầm bận rộn, ngoại trừ việc xuất hiện trong nhà bếp, hầu như không thấy bóng dáng cô trong nhà họ Tiêu.
Tiểu Bình mấy lần muốn sang bắt chuyện với cô, nhưng cô đều né tránh.
Dư Tiêu Tiêu cũng không thấy gây khó dễ cho cô, chỉ coi cô như không khí.
Nhưng trái lại, dì Lâm năm lần bảy lượt làm khó cô.
Dư Kiều ban đầu cũng lười phân bua với bà ta, chưa có điều gì vượt quá giới hạn, cô vẫn có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng dì Lâm không biết thế nào là giới hạn, càng ngày càng trở nên ác liệt.
Dư Kiều chẳng những ghét bà ta lòng tham vô đáy mà còn chán ngán sự ác độc của người này, thế nên cô quyết tâm trừng trị một trận.