Sau này, anh cũng sẽ không còn gọi cô là A Kiều nữa.
...
Sáng sớm, Tiêu Định Bân ngồi trước bàn ăn.
Người trong nhà bếp lần lượt dọn từng món ăn sáng lên, vẫn như trước đều là những món điểm tâm anh thường ăn.
Nhưng không biết vì sao, cháo thuốc dưỡng dạ dày đã nấu xong, lại luôn cảm thấy thiếu gì đó, mà những món ăn trông vô cùng tinh tế kia ăn vào cũng không có được mùi vị như trước kia.
Tiêu Định Bân không khỏi nhíu màu, Dư Tiêu Tiêu vội hỏi: “Làm sao vậy, không hợp khẩu vị sao? Thím Lý, lại đây một chút...”
“Cậu chủ, cô Dư, có gì cần sai bảo?”
“Thím Lý, bữa ăn hôm nay là ai nấu?”
“Là tôi nấu ạ”.
“Vì sao cảm giác hương vị không giống như trước? Hương vị hình như có hơi khác”.
Thím Lý mím môi, dè dặt: “Lúc trước đều là A Kiều giúp tôi nấu, con bé rất có năng khiếu nấu ăn, cũng thích mày mò làm những món điểm tâm mới lạ..”.
Sắc mặt Tiêu Định Bân hơi trầm xuống, đặt mạnh đũa trong tay xuống.
Thím Lý bị doạ sợ cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.
Dư Tiêu Tiêu lại than thở: “A Kiều cũng thật là, sao lại hồ đồ như vậy... Định Bân, đợi em ấy lành vết thương, cho em ấy thêm một cơ hội đi”.
Dù sao hiện tại Tiêu Định Bân cực kỳ chán ghét Dư Kiều, cô ta đã không còn nỗi lo về sau, có cần dùng máu của Dư Kiều, vậy “bịch máu” này đương nhiên vẫn là giữ lại bên mình càng tiện hơn.
Quả nhiên, đáy mắt Tiêu Định Bân lập tức nổi lên vẻ chán ghét: “Về sau không được cho cô ta đến nhà chính nữa”.
“Định Bân...”
“Cứ để cô ta ở sân sau làm một vài việc lặt vặt đi, Tiêu Tiêu, anh không muốn nhìn thấy loại người này”. Trong lời nói của Tiêu Định Bân không hề có chỗ cho sự thương lượng, Dư Tiêu Tiêu chỉ có thể đồng ý.
Buổi chiều Tiêu Định Bân không ở nhà, Dư Tiêu Tiêu xuống tầng hầm.
Cô ta không cho người đi theo, một mình đi gặp Dư Kiều.
Trong tầng hầm nhỏ hẹp không nhìn thấy mặt trời, chỉ có một tia sáng chiếu vào.
Dư Tiêu Tiêu còn chưa đến gần là đã ghét bỏ bịt mũi lại.
Dư Kiều co ro cuộn mình ở trong góc, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thối.
Vết thương trên người cô không có ai chăm sóc, chỉ có đêm qua, thím Lý lén đến đây một chuyến, nhét cho cô một bình nước nhỏ và một vài loại thuốc bột cầm máu giảm viêm.
Dư Tiêu Tiêu đạp cửa sắt, Dư Kiều tóc tai rối tung từ từ ngẩng đầu lên.
Dư Tiêu Tiêu nhìn thấy vết thương dài đến bảy tám phân trên má trái của cô đã sưng đỏ lở loét.
Nếu không được xử lý, chắc chắn sẽ để lại sẹo.