Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe đỗ bên ngoài biệt thự nhà họ Dư, Dư Kiều mở cửa bước xuống rồi cúi gập người với Thời Viễn Sơn, sau đó mới chạy nhanh về phía cổng.

Dư Kiều không biết những bước chân vội vã của mình không phải vì người mẹ đang bệnh nặng, mà là đoạn đường đen tối nhất trong cuộc đời của cô.

Thời Viễn Sơn ngồi trên xe, nhìn cánh cổng nhà họ Dư mà cô đang chạy tới, sau đó mới bảo tài xế cho xe đi.

“Ông Thời, xem ra gia cảnh của cô gái đó cũng không đến nỗi nào, sao phải ra ngoài làm thêm nhỉ?”

Trợ lý tiện miệng hỏi một câu, Thời Viễn Sơn cũng thấy hơi khó hiểu, nhưng đây vốn là chuyện riêng của người ta nên ông đương nhiên sẽ không nhận xét bừa bãi.

“Đi thôi, chuyện của người ta, mình không nên bàn nhiều”.

“Vâng”.

Chiếc xe chầm chậm rời đi, sau đó đèn xe cũng dần bị bóng tối nuốt chửng.

Dư Kiều chỉ lo cho Tô Tẩm nên vừa vào nhà đã lao đến nhà chính ngay.

“Phu nhân, tôi đã gọi bảo cô ấy về rồi”.

Dì Lâm nịnh nọt cười nói, Triệu Như hài lòng gật đầu: “Làm tốt lắm, lát nữa đến chỗ quản gia lãnh tiền lương ba tháng”.

Dì Lâm nghe thấy thế thì cười tươi như hoa: “Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân…”

“Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Dạ xong hết rồi ạ, Triệu Cường đã chờ sẵn ở đó rồi, tôi sẽ dụ người tới đó, cửa đóng lại là chuyện thành thôi…”

Triệu Như gật đầu rồi đứng dậy đi lên tầng: “Tôi lên trên trước đây, lát bà nhớ chú ý một chút, đừng để lộ bất kỳ sai sót nào”’.

“Vâng, phu nhân yên tâm…”

Dì Lâm cung kính tiễn Triệu Như rời đi, sau đó mới rời khỏi nhà chính rồi chờ ở chỗ bậc thềm.

Dư Kiều thở hổn hển chạy tới, dì Lâm đã nhỏ giọng gọi cô lại: “Cô hai, cô mau đi theo tôi, tôi dẫn cô xuống tầng hầm, đừng để bà chủ biết…”

Dư Kiều vừa đi nhanh theo dì Lâm, vừa khua tay ra hiệu hỏi: “Mẹ tôi sao rồi?”

“Haizz, nghe ốm nặng lắm, tôi lén mang nước với thuốc đến rồi, không rõ bà ấy uống chưa nữa…”

Dì Lâm thờ dài một hơi rồi nói tiếp: “Cô hai, tôi mạo hiểm gọi cho cô, nếu bà chủ mà biết thì tôi coi như xong đấy… Mấy ngày qua, tôi mang thuốc với nước đến cũng tốn không ít tiền đâu”.

Dư Kiều lập tức lấy tiền trong túi ra đưa cho bà ta, dì Lâm cầm lấy rồi mới chịu im miệng.

Đến tầng hầm rồi, dì Lâm lại nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới mở cửa cho Dư Kiều vào.

Ai dè, Dư Kiều vừa vào thì bà ta đã khoá trái cửa ở bên ngoài.

Dư Kiều hoảng hốt ngoảnh lại, dì Lâm đứng bên ngoài rồi u ám nhìn cô cười nói: “Cô hai, tối nay cô cứ tha hồ mà hưởng thụ ở đây nhé”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK