Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó, cô chỉ mới có mười bốn, đi theo Tô Tẩm về quê ở mấy năm.

Bởi vì bị bệnh nên lưu lại hậu di chứng không nói chuyện được, bình thường cũng hay bị bạn học bắt nạt.

Có một lần sau khi tan học cô lại bị bạn học nam trong trường giành lấy cặp xách, vở bài tập cũng bị xé, tâm trạng không tốt, sợ về nhà Tô Tẩm nhìn thấy cô như vậy thì sẽ đau lòng, nên nên một mình ra bờ sông.

Cô ngồi ở bờ sông mãi đến khi trời tối, lúc chuẩn bị về nhà lại gặp phải một chuyện đáng sợ.

Có một chiếc xe tải nhỏ màu đen bỗng nhiên dừng lại bên bờ sông, sau đó có hai người từ trên xe bước xuống, nâng một thứ đồ gì đó, ném thẳng vào trong sông.

Sau đó, mấy người đó nhanh chóng lá xe rời đi.

Dư Kiều trốn trong chỗ tối lặng lẽ trèo qua con đê chắn, dựa theo ánh trăng phản chiếu trên mặt nước để nhìn rõ.

Thứ bị vứt xuống không phải đồ vật, mà là một người!

Cô dùng hết sức kéo người đó đến bên bờ, còn cởi áo khoác ngoài của mình xuống đắp lên thân thể đã ướt sũng của anh, sau đó dùng ống tay áo thấm nước sông lau vết máu trên gương mặt đối phương, lúc này cô mới nhìn thấy rõ, anh lại là một thanh niên trẻ tuổi vô cùng đẹp.

Anh bị thương rất nặng, trên mặt, trên trán đầy vết thương, vai cũng loang lổ những vết thương nhỏ.

Dư Kiều nhìn thấy một nốt ruồi đỏ trên vai trái của anh, vô cùng nổi bật dưới ánh trăng.

Tuy anh đã hôn mê nhưng trong lúc mê man vẫn cảm thấy đau đớn, rên rỉ không ngừng.

Dư Kiều thấy môi anh khô nứt chảy cả máu thì vội lấy bình nước trong cặp ra đút cho anh.

Thanh niên có tỉnh táo trong chốc lát, lúc cô đút nước cho anh, hình như anh đã trừng mắt nhìn cô, nhưng chẳng mấy chốc lại chìm vào hôn mê.

Dư Kiều biết không thể kéo dài thêm, tuy rất lo lắng nhưng không thể không đặt anh nằm lại đó, mình thì chạy đến bốt điện thoại gần đó báo cảnh sát.

Nhưng đợi đến khi cô thở hồng hộc quay lại, bên bờ sông đã có mấy chiếc xe đang đậu với cả bác sĩ và y tá rồi.

Cô trốn sau đám người, nhìn những người đó cẩn thận đưa thanh niên lên xe rời đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng có chút buồn bã mất mát.

Sau khi mấy người đó đi, cô lại trèo qua đê chắn tới bên kia sông, ngồi một lúc lâu ở chỗ đã cứu anh.

Lúc rời đi, cô vô tình nhặt được một tấm danh thiếp bị dính đầy máu, trên danh thiếp đó có ba chữ nhỏ được mạ vàng: Tiêu Định Bân.

Cô cẩn thận cất giữ tấm danh thiếp này, cũng nhớ rõ cái tên này.

Sau này, cô cũng từng gặp lại anh một lần.

Nhà họ Tiêu thích làm từ thiện, có lẽ là vì để tích đức cho đứa con trai duy nhất, họ thường quyên góp tiền cho học sinh vùng núi và học sinh nghèo khó.

Cô đứng trong hàng ngũ, chờ đợi để nhận phần quyên góp này.

Anh bị mọi người vây quanh ở một nơi rất xa, cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

Nhưng anh căn bản không nhớ ra việc từng có người như cô đi ngang qua đời mình.

Qua ngày đó, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút tin tức của anh trên tivi, trên tạp chí.

Mãi đến sau này, cô lại đến nhà họ Tiêu, không ngờ lại có chút quan hệ gần gũi với anh như vậy.

Dư Kiều lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm danh thiếp kẹp trong cuốn nhật ký, lúc này mới lưu luyến đóng cuốn nhật ký, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Cô thức dậy sớm đến phòng bếp giúp đỡ, lúc Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu xuống lầu ăn sáng, không biết có phải là do Dư Kiều cảm giác sai hay không, nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt Dư Tiêu Tiêu nhìn cô có chút kỳ lạ.

Quả nhiên không sai, sau khi Tiêu Định Bân rời đi, Dư Tiêu Tiêu lập tức cho người gọi cô lên.

“Tối qua mày nấu canh giải rượu cho Tiêu Định Bân?”

Dư Tiêu Tiêu nghiêng người ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Dư Kiều.

Dư Kiều nhẹ nhàng gật đầu.

Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng cười một tiếng rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Dư Kiều, một tay kéo vải che trên mặt cô, đẩy cô đến trước gương: “Mày cũng không nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình thế nào, chỉ dựa vào mày mà cũng mơ tưởng quyến rũ Định Bân sao?”

Dư Tiêu Tiêu bóp chặt mặt cô, ép cô nhìn vào gương.

Mặt cô nổi những vết ban đỏ, trông thực sự rất xấu xí.

Còn Dư Tiêu Tiêu, so với cô lúc này thì cô ta xinh như hoa.

“Dư Kiều, đừng nghĩ là tao không biết trong lòng mày có ý định gì, mày nghĩ tối hôm đó mày thay tao ngủ với Định Bân thì có thể đổi đời à?

Tao nói cho mày biết, Dư Kiều, đời này tao phải giẫm đạp mày dưới chân, để mày nhìn cô chiêu nhà họ Dư là tao đây cao quý đến thế nào!”

Dư Tiêu Tiêu chán ghét bỏ tay ra, chỉ vào phòng để đồ bên cạnh: “Quỳ trong đó cho tao, khi nào tao cho phép đứng lên thì mới được đứng!”

Dư Kiều cắn chặt môi nhìn cô ta, Dư Tiêu Tiêu cười nhạo: “Không phục sao? Có tác dụng gì sao Dư Kiều, mạng của mẹ mày nằm trong tay tao đấy, mày ấy hả, ngoan ngoãn nghe lời tao đi!”

Cô ta nói rồi tùy ý cầm điện thoại gọi điện:

“Dì Lâm, dặn dò bên dưới, không được đưa đồ ăn cho bà già đê tiện Tô Tẩm trong ba ngày, chỉ cho bà ta một ly nước thôi”.

Viền mắt Dư Kiều ửng đỏ, cô có thể bị đánh bị phạt, nhưng cô không nỡ để Tô Tẩm chịu tội.

“Tôi, tôi quỳ…”. Dư Kiều chậm rãi quỳ xuống, vội vàng xoa tay hai tay: “Đừng, đừng làm khó, làm khó bà ấy…”

Dư Tiêu Tiêu cúi người, vỗ vào mặt cô, cười nhẹ nói: “A Kiều, mày làm sai thì Tô Tẩm sẽ chịu tội, đây là bài học tao dạy cho mày! Cút vào trong quỳ đi”.

Dư Kiều đứng dậy, đi từng bước vào phòng chứa đồ, chậm rãi quỳ trên nền đất lạnh lẽo.

Phải nhịn, Dư Kiều! Mày chịu cực, chịu khổ, so với mẹ thì có tính là gì?

Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ cứu được mẹ, đưa bà rời khỏi nhà họ Dư!

Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, Tiêu Định Bân quay về.

Diêu Kiều quỳ trong phòng để đồ, nghe thấy tiếng cười yểu điệu của Dư Tiêu Tiêu và tiếng nói chuyện dễ nghe của Tiêu Định Bân.

Bỗng chốc, cửa phòng để đồ mở ra.

Dư Tiêu Tiêu bỗng đi vào, lấy một chiếc quần lót nam từ trong ngăn tủ, rồi lại lấy ra một bộ quần tây áo sơ mi.

Hai chân Dư Kiều đau đến khó chịu, nhưng lại cắn răng nhẫn nhịn.

Cô biết, với tính cách của Dư Tiêu Tiêu, chỉ cần cô không quỳ nghiêm túc cô ta lập tức sẽ bắt lỗi rồi lại làm khó mẹ cô.

Dư Tiêu Tiêu ôm đồ lót nam trong tay, khẽ vung vẩy trước mặt Dư Kiều, thấp giọng nói:

“Dư Kiều… Có phải rất hâm mộ không? Người đàn ông ưu tú như Định Bân lại là chồng sắp cưới của Dư Tiêu Tiêu tai, tối nào tao cùng nằm cùng giường với anh ấy. Mày nhìn xem, ngay cả việc anh ấy đi tắm, quần áo cũng là do người vợ chưa cưới là tao chuẩn bị đấy”.

Dư Kiều rũ mắt, quỳ ở đó không động đậy gì như thể những lời của Dư Tiêu Tiêu không thể khiến cảm xúc cô thay đổi.

Dư Tiêu Tiêu nhìn Dư Kiều như đơ ra con rối, cảm thấy chẳng thú vị, xoay người đi ra khỏi phòng để đồ.

“Định Bân, em giúp anh kỳ lưng nhé…”

Cánh một cánh cửa, Dư Kiều nghe thấy âm thanh dịu dàng của Dư Tiêu Tiêu như muốn chảy thành nước, trong lòng Dư Kiều đau đớn, chậm rãi nhắm mắt.

Ngoài cửa dần dần yên tĩnh, trôi qua chừng nửa tiếng, Dư Kiều lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

“Định Bân, em giúp anh sấy tóc nhé”. Dư Tiêu Tiêu ở trước mặt Tiêu Định Bân luôn tỏ ra dịu dàng đằm thắm, không hề có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh.

Tiếng máy sấy tóc dừng lại, Dư Kiều lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của phụ nữ thấp thoáng: “Định Bân… Chúng ta đến bên kia đi…”

Mắt Dư Kiều ngấn nước, cuối cùng vẫn chầm chậm rơi xuống.

Dư Kiều có thể tưởng tượng cảnh trong phòng thế nào, cô nâng tay lau nước mắt nơi khóe mắt.

Những thứ mất đi hai mươi mốt năm ngắn ngủi đã đủ nhiều rồi, dường như mất thêm anh cũng không là gì cả.

“Bịch…”

Dư Kiều bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng đồ rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK