Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Định Bân siết chặt cái túi nhưng cười nhạo: “Nếu tôi đoán không lầm thì đây là A Kiều tặng chú”.

“Phải, là A Kiều tặng”.

“A Kiều là người giúp việc của nhà họ Tiêu tôi, mỗi món đồ trên người cô ấy đều là của nhà họ Tiêu”.

Tiêu Định Bân nhìn chằm chằm Tiêu Bình Sinh: “Chú họ, cái túi này rất giống cái mà Tiêu Tiêu dùng nên tôi nghi A Kiều lấy nó từ…”

“Định Bân, đây chỉ là một cái túi bình thường thôi”.

“Đúng thế, chỉ là một cái túi bình thường nhưng trong nhà họ Tiêu không thể có kẻ trộm cắp”.

“Định Bân, sao cậu có thể sỉ nhục A Kiều như thế?”

“Có phải là sỉ nhục hay không, để tôi kiểm chứng rồi sẽ biết chân tướng. Chú họ, đây là chuyện của nhà họ Tiêu, chú tốt nhất đừng nhúng tay vào”.

Tiêu Bình Sinh nhìn Tiêu Định Bân, Tiêu Định Bân vẫn một mực nhìn thẳng vào anh ta.

Một lúc sau, Tiêu Bình Sinh bật cười: “Định Bân, nếu không phải cậu đã đính hôn, tôi đã hoài nghi liệu có phải cậu thích A Kiều không đấy…”

“Chú họ ăn nói cẩn thận!”, ánh mắt Tiêu Định Bân bỗng thay đổi: “Chú họ vừa mới về nước, vẫn chưa biết nhiều tình hình bên này, vài kẻ không phải yếu đuối đáng thương như vẻ ngoài của họ đâu, tôi có lòng tốt khuyên chú một câu, đừng để mình bị kẻ có tâm tư gian trá lừa”.

Đáy mắt Tiêu Bình Sinh hiện lên ý cười: “Định Bân, tôi chỉ tin vào những gì mắt tôi nhìn thấy”.

“Làm sao chú biết những gì tôi nói không phải do chính mắt tôi thấy?”

Tiêu Định Bân áng chừng cái túi trong tay, khẽ cười nói: “Không còn sớm nữa, chú họ nghỉ ngơi sớm đi”.

Tiêu Bình Sinh nhìn anh, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Tiêu Định Bân nhìn anh ta đi xa mới xoay người nhìn về phía căn phòng chứa đồ vẫn còn sáng đèn gần đấy.

Mùi thuốc thoang thoảng trong túi tỏa ra, giống hệt mùi trên người cô.

Anh tiến từng bước về phía nơi phát ra ánh sáng như bị ma nhập.

Dư Kiều vừa định tắt đèn nghỉ ngơi thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Nói chính xác hơn thì hẳn là tiếng đập cửa mới đúng.

Cô không khỏi nhớ đến đêm đó khi Triệu Cường phá cửa xông vào, nỗi sợ bỗng chốc lan ra toàn thân.

Dư Kiều đeo khăn lên, mắt nhìn xung quanh, cô tiện tay cầm một bình hoa, sau đó từng bước đi đến cửa.

“Mở cửa!”, tiếng gõ cửa vừa dứt, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự tức giận của người đàn ông cũng vang lên, nhưng nó khiến trái tim Dư Kiều nhẹ nhõm rơi về đúng vị trí.

Là Tiêu Định Bân!

Cô thở phào đặt bình hoa sang một bên.

Ngay lúc vừa mở cửa, cửa đã bị người dùng sức tông vào, suýt đụng vào mặt Dư Kiều, cô bối rối tránh ra nhưng Tiêu Định Bân lại tức giận xông vào, sau đó đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK