Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô ấy có thể gây ra rắc rối gì chứ? Nhìn eo cô ấy nhỏ như con kiến gió thổi cũng bay, cổ tay dày không bằng một nửa của cháu, ai cũng có thể bắt nạt cô ấy. Bà không tin cô gái này có thể gây rắc rối".

Tiêu Định Bân cau mày, anh thực sự không thể nói thẳng ra những điều tai tiếng mà Dư Kiều đã làm.

Nếu để cô gái này ở bên cạnh bà, Tiêu Định Bân không khỏi liếc nhìn Tiêu Bình Sinh, có lẽ cô gái này sẽ lại có ý đồ quyến rũ Tiêu Bình Sinh.

Nếu chuyện này gây ra một vụ bê bối khác thì sẽ làm mất mặt cả nhà họ Tiêu.

Dư Kiều tự cười chế nhạo, chậm rãi đi về phía trước.

Cô nhìn Tiêu Định Bân, rồi nhìn Tiêu Bình Sinh nhưng vẫn không đủ can đảm để nói chuyện với Tiêu Định Bân.

"Điện, điện thoại di động... có thể, có thể... mượn, cho tôi mượn, một, một chút không?"

Tiêu Bình Sinh đương nhiên hiểu ý Dư Kiều. Có điều khi cô mở miệng, cả anh ấy và Tiêu Phượng Nghi đều kinh ngạc nhìn về phía cô.

Dư Kiều từ lâu đã quen với loại ánh mắt này, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.

Về phần Tiêu Định Bân, khoảnh khắc cô mở miệng nói chuyện với Tiêu Bình Sinh, đôi mắt anh tối sầm lại.

Tiêu Bình Sinh đưa điện thoại cho cô.

Dư Kiều mở bàn phím đánh chữ, những ngón tay thon dài thoăn thoắt, nhanh chóng gõ xong vài dòng, sau đó đưa cho Tiêu Bình Sinh.

Cô ấy cảm ơn hai người họ đã giúp đỡ cô ấy, cảm ơn bà cụ đã tốt bụng mời cô ấy đi cùng, sau đó từ chối yêu cầu của bà cụ với lý do cô ấy không thể nói chuyện bình thường.

Tiêu Phượng Nghi đọc xong không khỏi thở dài. Người già thường thích có hậu bối bên cạnh bầu bạn cho vui, cô gái này bị như vậy thật đáng tiếc.

"Nếu cô không muốn thì thôi vậy”.

"Cảm, cảm ơn”.

Tiêu Phượng Nghi gật đầu, sau đó nói với hai người Tiêu Định Bân: "Đi thôi”.

Dư Kiều đứng ở nơi đó nhìn ba người bọn họ đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng họ nữa, cô mới ngẩn người nhìn đi chỗ khác.

Tiêu Định Bân ... anh ấy thực sự rất ghét cô ấy bây giờ.

Sự chán ghét của anh khiến cô cảm thấy còn khó chịu hơn cả việc bị đánh, bị phạt.

Nhưng bây giờ cô không có khả năng thay đổi và giải quyết nó.

Dư Kiều ngồi xuống bậc thềm, chống cằm nhìn ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu, chợt nhớ tới ngày hôm đó ngoài trường học, anh nắm tay cô, dắt cô lên xe rời đi.

Cảnh tượng như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Tiêu Phượng Nghi tới thăm, đương nhiên ông cụ Tiêu phải tiếp đón trọng thể, làm tiệc tẩy trần cho người chị gái duy nhất của mình.

Bữa tối được tổ chức tại khách sạn sân vườn sang trọng nhất ở thủ đô. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK